Dù Kim Đại Bảo và Vương Ngũ dám tay với Doãn Thần, nhưng khi đối mặt với Doãn Trạch thì cả hai dám lỗ mãng.
Trong giới tu tiên, tu vi cao đồng nghĩa với chiến lực mạnh — nó chỉ quyết định tuổi thọ và tiềm năng. Cũng giống như trong giới phàm nhân, cùng một cấp bậc quan chức, nhưng võ quan thể so sánh với văn quan về mặt học vấn. Ở đây cũng , Doãn Thần dù đạt Nguyên Anh, nhưng bộ đều là nhờ tài nguyên từ gia tộc bồi đắp, hề căn cơ thật sự. Hắn thông minh, cũng chẳng thực quyền gì trong dòng họ.
Doãn Trạch thì khác. Hắn cả thực lực lẫn địa vị, là thiếu chủ đời kế tiếp của nhà họ Doãn — một trong Thất Đại Thế Gia danh tiếng khắp tu giới. Trước mặt , ai dám lộ chút ngạo mạn nào.
Doãn Trạch bước đến, ánh mắt quét qua đám đông trầm giọng hỏi:
"Mộ Thần Long sắp mở . Sao các đợi ở lối , mà tụ tập cả ở đây?"
Doãn Thần lập tức bước lên , cúi đầu đáp:
"Thiếu chủ, nơi mới xuất hiện một Tiên Phủ. Bọn thuộc hạ đang điều tra."
"Tiên Phủ?" – Doãn Trạch nhíu mày, ánh mắt thẳng về phía Linh Lung Tiên Phủ đang phát sáng rực rỡ giữa trung.
Tuy nhiên, khác với phần lớn những còn , đôi mắt của hề lộ vẻ tham lam, mà chỉ mang theo một tia bình thản như thể đang một vật chẳng mấy quan trọng. Hắn chậm rãi :
"Tiên Phủ vẻ như chủ ."
Nghe , Kim Đại Bảo liền giơ ngón tay cái lên, tán thưởng:
"Không hổ là thiếu chủ nhà họ Doãn, nhãn lực đúng là phi phàm!"
Doãn Trạch gật đầu xã giao:
"Kim thiếu đông gia dạo vẫn mạnh khỏe chứ?"
Kim Đại Bảo vội vàng cúi đầu, khẽ:
"Chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ tầm thường thôi, thiếu chủ để mắt tới là vinh hạnh lớn lao ."
Nói bước sang bên cạnh, động tác giới thiệu:
"Vị chính là chủ nhân của — Lê Diệu."
Lê Diệu khẽ nhíu mày định xua tay, nhưng Vương Ngũ bước tới , nhẹ nhàng lắc đầu hiệu cô đừng từ chối. Thế là cô đành gật đầu nhẹ, tỏ ý chấp nhận.
Ánh mắt của Doãn Trạch dừng gương mặt của Lê Diệu, trong lòng thầm nghĩ:
“Không hổ là Nữ Phúc Vận. Một phàm nhân bình thường thể khiến Kim Đại Bảo và những quy phục. Người như thế, thể xem thường.”
Mộng Vân Thường
Ban đầu, quá để tâm đến cái danh “Nữ Phúc Vận” mà giới tu tiên vẫn truyền tai . giờ đây, khi tận mắt chứng kiến, đổi cái .
Hắn sang Doãn Thần, giọng trầm thấp nhưng đầy uy nghiêm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/603.html.]
"Tứ thúc, hình như giữa và vị cô nương đây chút hiềm khích?"
Doãn Thần hừ lạnh một tiếng, chỉ tay về phía Lê Diệu :
"Chính là cô ! Lê Diệu! Người vợ mà g.i.ế.c để chứng đạo. Không cơ duyên gì giúp cô sống , thậm chí còn sống trong Tiên Phủ!"
Nghe xong, ánh mắt Doãn Trạch lập tức trầm xuống, khí thế dâng cao như sóng lớn. Một luồng áp lực vô hình ập xuống, khiến Doãn Thần run rẩy lùi nửa bước.
Doãn Trạch lạnh lùng :
"Giết vợ để chứng đạo? là hoang đường hết mức! Tứ thúc, mạng há thể xem như cỏ rác? Làm thể vì chứng đạo mà g.i.ế.c hại ?"
Một tiếng "Hồ đồ!" vang lên như sấm nổ giữa trời quang. Doãn Thần ép quỳ rạp xuống đất, đầu gối phát tiếng “phịch” đau điếng.
Doãn Trạch vẫn giữ nét mặt lạnh như băng, lệnh:
"Tứ thúc, lập tức xin cô !"
Doãn Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt sững sờ khó tin. Từ đến nay, nhà họ Doãn luôn nổi tiếng đoàn kết, từng chuyện nội bộ lưng với . Vậy mà giờ đây, thiếu chủ mặt bênh vực một ngoài như Lê Diệu?
Hắn kịp phản ứng gì thì Doãn Trạch vung tay một cái, thể Doãn Thần lập tức nhấc bổng lên, ném mạnh xuống đất. Cú va chạm khiến đất đá tung tóe, đau đến mức khiến thở nổi.
Doãn Trạch tiếp tục quát:
"Nhà họ Doãn chúng tu đạo, sẵn sàng thử pháp môn, nhưng tuyệt đối hại vô tội. Tứ thúc, thúc vi phạm gia quy!"
Dứt lời, một nữa hất tay, ném Doãn Thần bay thẳng ngoài phạm vi Tiên Phủ.
Sau đó, , bước đến mặt Lê Diệu, cúi đầu:
"Vừa là nhà thất lễ. Tại hạ mặt gia tộc, xin cô nương."
Lê Diệu bình thản bộ quá trình, gương mặt để lộ bất kỳ cảm xúc gì, nhưng trong lòng thì bắt đầu gọi nhóc Thiên Đạo.
"Nhóc Thiên Đạo, nhà họ Doãn gì ? Mộng du tập thể ?"
Cô rõ, chuyện Vương Ngũ, Kim Đại Bảo và những khác quy phục đều trong kế hoạch tính . Doãn Trạch thì khác. Hắn chỉ bảo vệ cô mà còn đích trừng phạt Tứ thúc của .
Một hành động quá mức nghĩa khí… đến mức khiến khác nghi ngờ.
Nhóc Thiên Đạo hừ lạnh trong đầu:
"Đừng gọi , gì hết."
Lê Diệu nhếch môi khẽ . Cáo dù giấu đuôi, đến lúc cũng sẽ lộ. Cứ chờ xem.