Trong phòng khách nhà họ Lê, bầu khí nặng nề bao trùm.
Bác Cả Lê ở vị trí chủ tọa, sắc mặt trầm xuống, giọng lạnh lùng:
"Thằng Hai và thằng Tư đều gặp chuyện, bên công ty gia đình cũng mấy dự án tiến triển thuận lợi. Không tình hình của con Năm thế nào ?"
Lê Đạt – con trai cả – lên tiếng:
"Con gọi cho con Út, bên đó vấn đề gì lớn, chỉ là khi dạo biển thì cảm lạnh một chút. Nó còn phàn nàn rằng mấy trai tranh hết sức khỏe, để cho nó, dạo cứ thấy yếu nhiều."
Bác gái Cả xong thì sốt ruột hỏi ngay:
Mộng Vân Thường
"Lê Dương giờ ? Cơ thể khá hơn ?"
Lê Đạt nhẹ giọng an ủi:
"Mẹ yên tâm, con Út khỏe , chỉ là cảm nhẹ thôi."
Nghe con gái , bác gái Cả mới thở phào, nhưng sắc mặt vẫn giấu nổi tức giận, nghiến răng nghiến lợi:
"Tất cả là tại con bé Lê Diệu ! Đáng lẽ ngay từ đầu nên nhốt nó , mỗi ngày đánh tám !"
Bà càng càng giận, hận thể lập tức bắt Lê Diệu về xử lý:
"Tiêm virus nó, phá hủy cơ thể của nó !"
"Con bé c.h.ế.t tiệt , tất cả đều do nó! Hại Dương Dương của chúng cảm lạnh!"
Bác Cả Lê nhíu mày, phần mất kiên nhẫn:
"Được , nhiều như gì?"
Bác gái Cả mắt đỏ hoe, trừng mắt chồng, giọng điệu trách móc:
"Tất cả là tại ông! Lúc nào cũng bày vẻ hiền từ, bác cả nhân từ cái gì? Không chịu tay mạnh hơn, cũng chịu nhốt nó !"
"Bây giờ thì , nó chạy mất!"
Những ngày qua, nhà họ Lê tìm kiếm khắp nơi nhưng chẳng chút tung tích nào của Lê Diệu. Cô cứ như bốc khỏi thế gian, biến mất để dấu vết.
Bác Cả Lê hừ lạnh:
"Bà trách gì? Chuyện là do lão Tam quyết định. Không thể ép Lê Diệu quá mức. Nếu nó chịu nổi mà tự sát, thì mệnh cách sẽ thể đổi ."
Bác gái Cả cũng điều đó, nhưng bà vẫn hận thể gì đó để xả giận.
Lúc , bà sang Lê Ân, thấy sắc mặt con trai thứ hai phần khó coi, liền lo lắng hỏi:
"Lão Nhị, con về đây? Có chuyện gì ?"
Lê Ân nắm chặt tay, giọng trầm xuống:
"Dây thanh quản của con vấn đề."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/92.html.]
Căn phòng rơi tĩnh lặng.
Không ai hiểu ý nghĩa của câu hơn những đang mặt tại đây.
Không là "đau họng", "viêm nhiễm", mà là vấn đề—nghiêm trọng đến mức lập tức trở về.
Từ nhỏ, giọng hát của Lê Ân vốn gì đặc biệt. Hắn chỉ trở thành một ca sĩ nổi tiếng khi lấy mệnh cách của Lê Diệu. Giọng hát của cô trở thành giọng của .
Hơn mười năm qua, coi nó như của .
bây giờ, dây thanh quản của đột nhiên gặp vấn đề.
Một ca sĩ hàng đầu, một nghệ sĩ nổi danh cả trong làng nhạc lẫn điện ảnh, hàng triệu hâm mộ ca ngợi vì giọng truyền cảm…
Nếu mất giọng hát, sự nghiệp của coi như chấm dứt.
Lê Ân siết chặt nắm đấm, ánh mắt đầy sát khí:
"Bố, liên lạc với lão Tam ."
Bác Cả Lê do dự:
"Lão Tam đang tranh cử vị trí Quan chủ tiếp theo của Tử Dương Quan, thời điểm quan trọng. Bố sợ phiền nó."
"Vậy bây giờ?" Lê Tứ sốt ruột, giọng khàn đặc.
Hắn sụp đổ.
Dư luận mạng điên cuồng chế giễu, rằng thời đại của kết thúc, rằng chỉ là một thiên tài sớm nở chóng tàn.
Các đối thủ của thì hả hê ăn mừng, bọn họ chờ ngày lâu lắm .
Lê Tứ thể chịu nổi sự nhục nhã !
Bác Cả Lê trầm ngâm, chậm rãi :
"Trước tiên tìm Lê Diệu. Lão Tam từng , cách giữa hai quá xa sẽ ảnh hưởng đến sự trao đổi mệnh cách, dẫn đến những vấn đề hiện tại. Việc cần bây giờ là tìm Lê Diệu."
Lê Tứ nghiến chặt răng, bàn tay siết thành nắm đấm, ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy hận thù.
Hắn sẽ bẻ gãy tay cô, chặt thành từng khúc. Để xem cô còn thế nào lấy mệnh cách nữa!
Hắn nhớ như in ánh mắt nhạo của khán giả sân khấu, nhớ cả sự thất vọng đến cùng cực của fan hâm mộ.
Mọi thứ vốn dĩ thuộc về !
"Lê Diệu, con nó, mày chờ đấy!"
Hiện tại, bác Cả Lê lớn chuyện, sợ ảnh hưởng đến việc của Lão Tam, nên chỉ bí mật cử tìm kiếm.
Lê Đạt, Lê Ân và Lê Tứ cũng tận dụng tất cả các mối quan hệ để truy lùng tung tích của cô.
Nhà họ Lê như đang giăng một mạng lưới khổng lồ, sẵn sàng tóm gọn Lê Diệu.
Lần , cô sẽ còn đường trốn thoát!