Trong sự hỗn loạn, cho đến khi   lên tiếng,   mới nhận  cánh cửa  mở từ lúc nào. Một dáng  cao ráo, thẳng tắp  ở hành lang, một tay đút túi.
 
Người đến lộ vẻ mặt khó chịu, hất cằm về phía Tô Tắc An, thốt  một câu khiến cả hội trường sững sờ: “Buông vị hôn thê của  .”
 
Xung quanh vang lên tiếng xôn xao.
 
Tô Tắc An dở  dở : “Này  bạn,   kỹ  đấy?”
 
Cái quái gì mà vị hôn thê?
 
  linh cảm chẳng lành, mở điện thoại, thì thấy nửa tiếng , chị   gửi một tin nhắn cho : [Em lề mề quá, cứ thế  thì bao giờ kịch bản mới về đúng quỹ đạo? Thôi để chị  tay sắp xếp cho, haizz.]
 
: ???
 
Để  và cái tên từ nhỏ  đ.á.n.h  chí chóe đến lớn  kết hôn, đây là cách chị sắp xếp ? Từ đ.á.n.h   giường thành đ.á.n.h   giường ?
 
Giang Di dựa  khung cửa, ánh mắt trĩu xuống: “ , buông .”
 
Tô Tắc An  động đậy, thậm chí lực tay còn siết chặt hơn.  đau đến mức rít lên một tiếng.
 
Cho đến khi điện thoại của Tô Tắc An reo,    máy: “Sao ?”
 
Sau vài giây tạm dừng, giọng lạnh lẽo của   vang lên: “Nói   nữa, đính hôn của ai với ai cơ?”
 
Cũng chính  lúc ,  nhiều  nhận  tin nhắn, tuần  sẽ tham dự tiệc đính hôn của  và Giang Di.
 
Không khí trở nên kỳ lạ.
 
Tạ Trường Tễ bình tĩnh  với Giang Di: “Ngày đó  nên ước cùng một điều ước với .”
 
Vợ tương lai tuyệt đối   giống Châu Nhan Chi, cũng tuyệt đối   Châu Nhan Chi.
 
Giang Di khẽ hừ một tiếng bằng mũi,  bày tỏ ý kiến.
 
Tô Tắc An vẫn  buông tay, ánh mắt sâu thẳm khó lường. Anh   thâm sâu: “Chúc mừng  nhé, ' rể' biến thành chồng thật .”
 
  khẩy: “Đâu   .”
 
Cô gái đang bám chặt Tạ Trường Tễ đột nhiên lên tiếng: “Anh Giang,  nãy Châu tiểu thư còn hẹn bạn trai của  gặp mặt, còn dây dưa  rõ với  Tô nữa. Giờ cô  thành vị hôn thê của  ? Làm gì  chuyện đó…”
 
Giang Di lười biếng  cô . Lời  của cô  đột ngột dừng , bên cạnh cũng  những cô gái khác kéo cô .
 
“Tạ Trường Tễ.” Giang Di chậm rãi bước về phía , ngữ khí  trầm: “Quản cho kỹ  phụ nữ của  .”
 
“Còn  nữa.” Anh   lạnh một tiếng, bốn mắt   với Tô Tắc An: “Buông tay.”
 
Ngọn lửa sắc bén va chạm và bùng nổ trong  khí. Sau một lúc giằng co, Tô Tắc An thuận nước đẩy thuyền buông tay .
 
Giang Di dùng một tay vác  lên vai.  kinh ngạc đá đá hai chân.
 
“Đừng động đậy” Anh  vô cảm .
 
: "... Ồ”
 
“Đừng  tự  đa tình.”
 
Giang Di  chút lưu tình ném  lên giường: “Ông nội   sống  bao lâu nữa, trùng hợp là ông   thích cô, nên  mới đồng ý đính hôn với cô.”
 
Mặc dù giường  mềm, nhưng  vẫn  quăng đến mức nổ đom đóm mắt.
 
Thấy  mãi  phản ứng,    lưỡng lự: “Cô  ?”
 
:"... Hả?  chỉ  choáng thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-chi/chuong-3.html.]
 
Thấy   , Giang Di  xuống ghế sofa, lạnh lùng : “Hôm nay  giúp cô cũng là vì bây giờ cô là vị hôn thê của . Hiểu ?”
 
: ”Hiểu, nhưng     đưa  đến phòng suite?”
 
Lại còn là phòng tổng thống hạng sang, cái cửa sổ sát đất , cái  khí , quá mập mờ .
 
Anh  nhíu mày: “Cô  về nhà  ? Chúng    đến mức đó.”
 
: "... Thật   cũng  nhà.”
 
Anh  hừ lạnh: “   nhà cô ở  .”
 
 bò dậy từ  chiếc giường mềm mại,  sang. Giang Di lơ đãng dựa  thành ghế, vắt chéo chân, để lộ một mảng lớn xương quai xanh  chiếc áo sơ mi.
 
Trước đây    nhận ,   cũng khá là “ngon mắt” đấy chứ.
 
“Châu Nhan Chi.” Anh  liếc : “Đánh  với  từ nhỏ đến lớn,  mà đến chỗ bọn Tạ Trường Tễ thì  để mặc bọn họ bắt nạt?”
 
Không đợi  mở miệng, sắc mặt   đột nhiên lạnh xuống: “Cô thật sự thích   ?”
 
 gãi má: “Cũng lâu    đ.á.n.h  với  nhỉ?”
 
“Không  hôm qua cô  đạp  ?” Anh  bình tĩnh .
 
: “...”
 
Giang Di  dậy  tới, một tay chống bên cạnh , cảm giác áp bức bao trùm từ  đầu xuống.
 
“Cô vẫn  trả lời câu hỏi của .” Anh   từ  cao xuống.
 
Ở  cách gần đến mức  thể  rõ từng sợi lông mi của   như vây,  ngẩn  mất một lúc lâu.
 
“Không thích.”  nhỏ giọng trả lời.
 
Ánh mắt Giang Di khẽ dừng ,  đó thờ ơ lên tiếng: “Được,   thích vị hôn thê ba lòng hai ý.”
 
   kỹ    gì, chỉ chú ý đến sống mũi cao thẳng của  ,  đó  đưa tay lên sờ thử.
 
Anh  khựng : “Cô  gì ?”
 
“  thích vị hôn phu  sống mũi  đủ cao.”  .
 
Giang Di  khẩy: “Nếu đây là tiêu chuẩn của cô,  thì  là vị hôn phu  hảo.”
 
“ .”  gật đầu.
 
Cánh tay đang chống của   khẽ rung lên,  đó   lưng , quát: “Miệng lưỡi dẻo quẹo.”
 
 chú ý đến vành tai  đỏ của  ,  kinh ngạc: “Anh…”
 
Anh  nghiến răng, trùm chăn lên đầu : “Đừng  nữa, ngày mai  đưa cô  chọn lễ phục.”
 
Khi mặc chiếc váy đuôi cá bước  buổi tiệc đính hôn sang trọng và tinh tế,  vẫn còn cảm thấy mơ hồ.
 
Từ khi nào diễn biến của  chuyện  trở thành như thế ?
 
Châu Nhược Nghi kéo  xoay một vòng: “Đẹp thật đấy,  hổ là em gái của chị.”
 
Ánh mắt chị  tràn ngập ý , cho đến khi hai  khác  tới gần. Nụ  của chị  đông cứng , cất tiếng gọi: “Bố.”
 
  đầu . Tống Vãn Chu  bên cạnh bố,  tủm tỉm: “Chị cả, chị hai.”