Thư ký Lý cũng hiểu tâm trạng của ông , công xưởng sản xuất gia công ốc vít bỗng sản xuất ô tô, thể kích động ?
Thư ký Lý cũng cách nào khác, ông rõ tính cách của Giang Bác hơn bất kỳ ai khác, dám trực tiếp thương lượng các điều kiện với Huyện trưởng Lữ, tự nhiên đối với những Huyện trưởng Lữ sẽ mấy để ý.
Cậu nhóc mặt tuy chỉ là một đứa nhỏ, nhưng mấy ai thể tranh luận với nhóc, ai bảo nhóc chỉ là một đứa trẻ nhưng còn bản lĩnh như .
Muốn chuyện với nhóc chỉ dỗ dành, mà còn cần giữ lời hứa và chuyện tử tế.
“Yên tâm , trở về sẽ báo cáo với lãnh đạo, Huyện trưởng Lữ sẽ cách.”
Xưởng trưởng Cổ bất đắc dĩ gật đầu, đó sang xe của Giang Bác. “Vậy chiếc xe …”
“Là đồ chơi của đồng chí Giang Bác, đúng , đây là món đồ chơi Huyện trưởng tặng cho nhóc, đương nhiên là nhóc sẽ mang . Chúng thể nuốt lời , nếu thất hứa với một đứa nhỏ mặt mũi chúng thể giấu ?”
“…” Đồ chơi cái gì, chỉ là một chút, chậm một chút nhưng nó cũng là một chiếc xe đấy, mặc dù kích thước như chỉ phù hợp với trẻ em, cuối cùng Xưởng trưởng Cổ chỉ thể bất lực Giang Bác lái chiếc xe rời .
Thư ký Lý vẫn xe đạp bên cạnh để bảo vệ Giang Bác.
Ông sợ rằng Giang Bác đầu lái xe sẽ dễ lật.
Kể từ lúc Giang Bác rời khỏi công xưởng, chiếc xe giống như ếch xanh thu hút bao nhiêu ánh của khác.
Bất cứ ai thoạt đầu mới chiếc xe cũng sẽ nghĩ nhiều, nhưng khi nhận và kỹ thì họ đều kinh ngạc.
“Đó là một chiếc xe ?”
“Có xe như ?”
“Hình như là một đứa trẻ đang lái xe!”
“Chẳng nhẽ đây là một loại đồ chơi mới? Công xưởng chỗ chúng bắt đầu đồ chơi từ khi nào ?”
Sau khi chiếc xe rời khỏi cổng công xưởng lên đường trở về nhà, những đường càng thêm ngạc nhiên.
Nếu hôm nay là ngày tuyết rơi dày thì chỉ sợ xe của Giang Bác sẽ khó lái về nhà vì nhiều vây quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-171.html.]
Thư ký Lý đạp mạnh bàn đạp, theo sát đằng Giang Bác.
Ông còn tưởng rằng đó chỉ là một chiếc xe đồ chơi chạy khá chậm, nhưng hiện tại so với tốc độ xe đạp của ông dù cũng nhanh hơn khá nhiều, điều quan trọng là chiếc xe đấy còn cần đạp chân.
Đột nhiên, xe của Giang Bác dần giảm tốc độ.
Thư ký Lý từ phía chạy đến hỏi: “Sao thế?”
Khuôn mặt Giang Bác nhăn thành một búi. “ thể lái xe nhanh , năng lượng sắp hết .”
Thư ký Lý: “…”
Khi xe lái vài sân lớn của khu ký túc xá giáo viên, chắc mấy chốc nhà của nhân viên sống ở tầng một vây lấy họ.
“Ồ, đây là gì? Là xe ?”
“Xe từng thấy bao giờ, Tiểu Bác, cháu lái nó gì? Xe nhỏ như thế, đây là loại đặc biệt dành cho trẻ con ?”
“Trông ngầu đấy.”
Giang Bác vây quanh nên vui chút nào, cau mày ở trong xe. Thư ký Lý cũng thể gì với , đặc biệt là với đám đông như .
“Anh Tiểu Bác”
Tống Sở từ cửa sổ tầng hét lên, giống như tiếng trời giáng. “Anh Tiểu Bác, đợi em một chút, em xuống đây!”
Trong vòng một phút, Tống Sở xuống nhà, đằng còn Mã Lan và Tô Chí Phong.
Cả ba chen lấn qua đám đông, mất một lúc mới thể thấy xe của Giang Bác.
Mã Lan và Tô Chí Phong há to miệng khỏi há to miệng, thật sự gì.
Thay đó, Tống Sở mỉm leo lên xe. “Anh Tiểu Bác, đây là xe của chúng ?”
TBC
Giang Bác gật đầu. “Ừ, xe để chúng .”
“Không tệ, em cảm thấy nó .” Tống Sở hài lòng, mặc dù cô sống ở vũ trụ khoa học kỹ thuật tiên tiến nhưng cô thực sự quá nhiều. Chính vì , trong mắt cô chiếc xe thực sự .