May mắn , thầy giáo Ngô vội vàng chạy đến khi thấy lũ trẻ trong lớp báo tin.
Giang Bác và Tống Sở vẫn đang xe, cô thấy xung quanh quá nhiều trẻ con vây quanh, khỏi cảm thấy bản nên giữ gìn trật tự, vì vội vàng bảo bọn trẻ giải tán trở về lớp học của .
Rốt cuộc bọn trẻ vẫn sợ giáo viên, thấy vẻ mặt nghiêm túc của thầy giáo Ngô đến, chúng miễn cưỡng rời .
Ngay khi thầy giáo Ngô thở phào nhẹ nhõm, ông thấy một tiếng hét khác. “Sở Sở, em ba!”
Tô Bảo Cương hét lớn chạy đến.
Hôm nay nhóc đến sớm, đang học lớp, học sinh là thấy em Ba cùng Sở Sở lái xe đến trường, Tô Bảo Cương liền lập tức chạy tới.
Kết quả là… trời ơi, mắt thực sự là một chiếc xe .
Ngoài Tô Bảo Cương, những đứa trẻ khác trong nhà họ Tô cũng chạy sân trường.
Mấy đứa trẻ quây quanh chiếc xe, chuyện rôm rả.
Tô Bảo Cương và những khác leo lên xe nhưng thầy giáo Ngô bế xuống.
“Em ba, cho bọn thử một , bọn cũng thử một chút, xe như bọn bao giờ!” Tô Bảo Cương bế lên, hét to.
Giang Bác cảm thấy vô cùng khó chịu. “Than đủ, lát nữa em còn về.”
Tống Sở cũng áy náy gật đầu, “Anh Tiểu Bác, tuổi thọ bình ắc quy của xe .”
TBC
Giang Bác: “…” Đây là vấn đề do !
Tô Bảo Cương : “Anh , tự mang than ? Vậy thì mai sẽ mang theo! Nếu như thế, ngày mai em cũng cho thử ? Anh cũng lái xe.”
Tống Sở trả lời. “Anh còn quá nhỏ để lái xe.” Cô và Giang Bác là những trưởng thành bên trong hình hài đứa trẻ, còn đám nhóc chính là những đứa trẻ thực sự. Trẻ em thì phép lái xe, chuyện đấy nguy hiểm, tốc độ của chiếc xe tuy quá nhanh nhưng cũng nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-176.html.]
Giang Bác cũng từ chối Tô Bảo Cương và cả những khác, là tài xế và cũng thích những khác ghế của Sở Sở.
Bọn trẻ khỏi tỏ thất vọng.
Giang Bác nhanh chóng : “Hai năm nữa nếu em cần nó nữa thì em sẽ đưa nó cho .” Khi đó chỉ cần đổi động cơ và giảm một nửa tốc độ.
Nghe những lời của Giang Bác, bọn trẻ lập tức cảm thấy vui vẻ, còn một chút nào thất vọng, so với việc ô tô thì ô tô tất nhiên sẽ thú vị hơn.
Thấy bọn trẻ còn quậy phá, thầy giáo Ngô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và hỏi: “Giang Bác, xe của trò là như thế nào?”
Đây là một sự việc quá lớn.
Giang Bác trả lời: “Đây là phần thưởng của em.”
Tống Sở giúp giải thích: “Anh Tiểu Bác việc cho huyện nên Huyện trưởng khen thưởng.”
“…” Huyện trưởng còn khen thưởng như ? Thầy giáo Ngô mở miệng, cảm thấy còn gì để hỏi.
Sau khi cho học sinh lớp, ông lập tức đến tường trình sự việc với hiệu trưởng.
Hiệu trưởng cũng tò mò nên xem một chút, thậm chí còn ghen tị sờ chiếc xe. “Mặc dù chỉ là xe ô tô cho trẻ con… Ai nha, ngay cả trẻ con bây giờ cũng xe , mà chúng …”
Thầy giáo Ngô kinh nghiệm vô cùng phong phú, ít ai ở trong trường so sánh , nhưng hiện tại ông cũng cảm thấy còn bằng một đứa trẻ.
Đố kỵ chẳng qua chỉ là cảm xúc nhất thời, chuyện cần vẫn . Hiệu trưởng khi trở về văn phòng liền yêu cầu giáo viên các lớp dặn học sinh của tuyệt đối đụng xe của Giang Bác, nó là do Huyện trưởng khen thưởng, nhất định là đồ của huyện thành, nếu lỡ hỏng đền thì ?
Những đứa trẻ rõ nên chúng cần dạy bảo.
Bọn trẻ buồn bực cả buổi, sờ cái xe cũng dám sờ, chỉ đợi lúc tan học mới dám qua tưởng tượng vô điều.
Hoá trẻ em cũng ô tô riêng.