Chương 257:
Bản họ thậm chí còn của ăn của để, mỗi trở về đều thấy họ đang ăn rau dại, mà còn tặng cho những lương thực quý báu như ?
Chuyện dường như giống với quy luật tồn tại đây của .
Bản Giang Bác trả lời nhưng Tô Bảo Cương và những khác thì tò mò hỏi Tống Sở đang xảy chuyện gì.
Tống Sở tự hào khoe khoang về Giang Bác: “Anh Tiểu Bác vì thể ăn no nên nghiên cứu phân bón hoá học và canh tác, bây giờ bà ngoại em trồng nhiều lương thực, ai cũng đủ ăn cho nên đến cảm ơn Tiểu Bác.”
“Em ba tài giỏi thật đấy!” Tô Bảo Cương kinh ngạc.
Những khác cũng sốc.
Bởi vì họ ở nông thôn kiếm miếng ăn dễ dàng gì, đặc biệt những năm , nguồn cung cấp lương thực trong ngoài đều khan hiếm, thậm chí còn c.h.ế.t đói.
Vì khi họ Giang Bác thể giúp đại đội trồng nhiều thực phẩm, họ đều cảm thấy Giang Bác quá tài giỏi.
“Em , ba của chúng là giỏi nhất mà, chị Sở Sở chỉ kém hơn một chút mà thôi.” Tô Bảo Minh khoe khoang.
Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Phương nhóc một cách khinh bỉ, đúng là một đứa thảo mai.
Sau khi khinh bỉ xong, Tô Bảo Lượng : “Tiểu Bác của chúng dù cũng là trình độ học vấn cao nhất trong gia đình , nên em giỏi.”
Tô Bảo Phương : “Anh ba quả nhiên là một nhân tài! Anh ba, giỏi quá!”
Tô Bảo Minh cũng ném cho họ một cái khinh bỉ.
Tống Sở Giang Bác : “Anh Tiểu Bác, bọn họ đang nịnh nọt so sánh hơn em kìa, vui ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-257.html.]
Giang Bác: “…”
Mã Lan để ý tới mấy đứa nhỏ mà mời Mã Đại Trụ và Mã Tiểu Trụ nhà, còn bà nhanh chóng chuẩn cơm.
Đây cũng là đầu tiên Mã Tiểu Trụ tới đây, thấy nhà chị gái rộng rãi như , đồ ăn trong nhà cũng ngon, cảm thấy cuộc sống thành thị thật sự .
bản ông hộ khẩu thành phố, nên chỉ thể ruộng ở nông thôn.
Trong bữa ăn, Mã Tiểu Trụ ngừng hỏi Giang Bác cách phân bón và tại lương thực thể phát triển như thế, ông học hỏi thật kỹ để khi về còn phổ biến cho đại đội.
Giang Bác bước phòng lấy một sách hoá học.
“Cậu Út cái sẽ .” Dù cuốn sách để đây cũng vô ích, chi bằng để cho khác học hỏi.
Mã Tiểu Trụ hào hứng nhận lấy chuẩn , nhưng khi mở , vẻ mặt trở nên xám xịt… Ông xem hiểu.
Sau đó ông Giang Bác, trong mắt tỏ sự ngưỡng mộ, đây ở đại đội chỉ rằng Giang Bác tài giỏi nhưng diễn tả sự tài giỏi đấy như thế nào, hiện tại qua những cuốn sách ông rõ, ngay cả những loại sách như mà thằng bé cũng thể hiểu , đúng thật là thông minh.
Buổi chiều, Mã Lan vội vàng đem lúa mì mới xay thành bột, một bữa mì sợi cho mấy đứa Tống Sở.
Đồ ăn mới luôn mùi thơm dịu khi ăn.
TBC
Tống Sở ăn sạch hai bát nhỏ, còn húp hết cả nước mì, trong lòng ngừng cảm thán đây chính là hương vị của hạnh phúc .
Buổi tối giường, Giang Bác dùng chiếc quạt tre để quạt cho Tống Sở, còn cô thì dùng đôi tay nhỏ bé đập bẹp những con muỗi đang chui màn, cô đuổi muỗi : “Anh Tiểu Bác, xem những việc uổng phí chút nào. Nó mang đến hạnh phúc cho và vẫn luôn ơn , xem, những ở đây thực sự ?”
Giang Bác gì, nhưng cũng cảm nhận những ở đây thực sự khác với những trong Mạt thế.
Sở Sở tiếp xúc với nhiều , nhưng thì khác. Khi vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm, từng tận mắt chứng kiến một chuyên gia nghiên cứu y học điều chế một loại thuốc giúp bình thường sức chiến đấu, mặc dù sẽ sinh di chứng nhưng thể trợ giúp nhiều cho việc bảo vệ mạng sống của con .