Dù , Giang Bác chế tạo lò luyện mà tốn bất cứ nguyên liệu gì của quốc gia, bởi , việc đưa nhiều tiền thưởng hơn là đúng đắn. Mặt khác, chính sách đãi ngộ cá nhân Giang Bác sẽ ưu tiên hơn một chút, chẳng hạn tiền lương tăng thêm, cụ thể đây một tháng năm mươi tệ, bây giờ một tháng tám mươi tệ. Hằng tháng thêm khoản cung cấp lương thực, thực phẩm, giống với chính sách đãi ngộ dành cho các cựu chuyên gia của viện nghiên cứu.
Cựu chuyên gia thâm niên cần bồi bổ thì vị chuyên gia nhỏ tuổi cũng cần bồi bổ.
Huyện trưởng Lữ cố tình chạy đến gặp mặt riêng Giang Bác một ngày khi khai giảng năm học mới, một phần đưa tiền thưởng đó với về việc tăng đãi ngộ công việc.
Chuyện tiền bạc, Giang Bác chẳng buồn quan tâm đến, hiện giờ tiền thì thiếu. Dù tiền lương tháng nào cũng đưa cho Sở Sở, cơ hội tiêu tiền, thứ để tâm hơn là dinh dưỡng – thứ dễ gì mua bằng tiền.
Giang Bác hỏi: "Có sữa lúa mạch ?" Sở Sở thích uống cái đó.
Huyện trưởng Lữ trả lời. "Có, tất nhiên là ."
Giang Bác hài lòng gật đầu, đó chẳng để ý tới Huyện trưởng Lữ, khuôn mặt phần khó chịu với ông .
Huyện trưởng Lữ thắc mắc bèn hỏi Mã Lan. "Có từng gì sai với Tiểu Bác đúng ?"
Mã Lan lắc đầu, rõ tình hình.
Vẫn là Tống Sở mặt thẳng: "Các ông hứa đổi da bọc xe cho Bác, đến giờ còn đổi."
Huyện trưởng Lữ trực tiếp lấy tay vỗ trán .
TBC
Bận quá, bận liền quên mất. Từ lúc giải quyết đại sự lò luyện thép qua Tết Nguyên đán đến nay, ông phút giây nào nghỉ ngơi.
" lập tức tìm Xưởng trưởng Cao đổi da bọc xe cho ."
"Đừng gọi Xưởng trưởng Cổ đến, gặp ông ."
Lữ huyện trưởng tò mò hỏi, "Ông Cao đắc tội ?"
Giang Bác hừ một tiếng, ưa ông Xưởng trưởng Cổ thích bịa chuyện lung tung !
Chiều hôm đó, Xưởng trưởng Cổ vẻ mặt sốt ruột đích tới nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-300.html.]
Sau khi ngóng tin từ Huyện trưởng Lữ, ông băn khoăn đến nửa ngày rõ đắc tội với vị cố vấn ở .
Giang Bác nào để ý đến ông , đang bận rộn tổng hợp sách cho Sở Sở.
Cho nên Xưởng trưởng Cổ chỉ thể buồn bực kéo chiếc xe nhỏ của Giang Bác .
Sách của Tống Sở cuối cùng thành ngày khai giảng và gửi ngay giờ chiều.
Cuốn sách cô kỳ vọng nhiều.
Đây là cuốn sách đầu tay cô một cách độc lập với những suy nghĩ của riêng .
Bên trong chú mèo vì là Tiểu Hoa, thì chính là cô – một linh hồn trú ngụ xác của Tiểu Hoa.
Cũng bởi vì quyển sách , Tống Sở càng sâu sắc cảm nhận niềm vui sáng tác mang đến.
…
Tại cửa hàng thịt thuộc huyện Bình An, một cặp vợ chồng đang dỗ con trai ăn cơm.
Một cô bé bên cạnh đang việc chăm chỉ, mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy, trông vẻ sợ sệt.
Một phụ nữ tóc hoa râm bước trong, là quen – dì Tư sống sát vách, việc trong căn tin cửa hàng thịt.
Dì Tư : "Mẫn Thúy, cô đang dỗ con ăn cơm ? Không 'con dâu nhỏ' ? Sao để con dâu dỗ?"
Người phụ nữ mập mạp đang dỗ con miệng rống lên chửi: “Cái thứ vô dụng đó, nó chỉ ăn thôi, còn dỗ A Hổ nhà ăn."
Dì Tư trêu chọc A Hổ, đứa nhỏ tuổi sắp lên mười mà ánh mắt đờ đẫn, trí tuệ chỉ bằng một đứa trẻ hai, ba tuổi.
"Đáng lẽ ông bà nên mang con bé từ cục công an về, nó sách nhất định sẽ kiếm tiền, nếu lớn lên sẽ thành cái hòm tiền, cũng thể giúp ông bà nuôi A Hổ và còn rạng danh gia đình."
“Dì Tư đừng nhắc nữa, nhắc tới hối hận c.h.ế.t đây.” Mãn Thúy thực sự hối hận, tại ngay từ đầu bà kiên quyết mang đứa bé về, nếu mang về, cuộc sống của chính bà sẽ hơn nhiều. "Còn thằng nhóc cũng bản lĩnh, nếu nhận nuôi chẳng A Hổ nhà chúng cũng thêm một giúp đỡ."