Ừm, ông cụ cũng nghĩ cho một vị đồng chí nhỏ ưu tú như , nhưng, dáng vẻ biểu hiện ngoài của vị đồng chí nhỏ rõ ràng thể hiện để tâm những điều thật.
ông cụ vài báo cáo từ huyện, ông cụ cảm thấy đồng chí nhỏ khả năng một thứ đồ gì đó nên mới nhiệt tình như … Ví dụ như một chiếc xe.
Giống với động cơ , xe con, máy đánh chữ…
Vì thế ông cụ kiến nghị : "Ngược cảm thấy nên cho cảm nhận một chút thành quả lao động của chính , thể sẽ càng thêm kích thích tính tích cực lao động của .”
Lãnh đạo 2 cảm thấy cái đề nghị : "Vậy tặng một chiếc xe điện .”
Lãnh đạo lớn : "Còn thêm một lá thư cảm ơn, vì quốc gia mà cống hiến nhiều .” Tiếp đó hỏi: "Khi nào tới thủ đô?”
Thủ trưởng Trần : "Phải đợi tháng sáu, sắp xếp thỏa .”
"Vẫn còn thời gian hơn một tháng, tăng cường công tác bảo vệ, chỗ sáng cần đổi, chỗ tối bố trí thêm .”
Giờ khắc , dựa những thành tựu mà Giang Bác tạo , bất luận là gì các vị lãnh đạo đều thể phủ nhận, tương lai của đứa trẻ tuyệt đối là báu vật quan trọng của quốc gia.
Bên phía tỉnh, cả nhà Mã Lan nhận sự chiêu đãi nhiệt tình của Tô Văn Lệ.
Tô Văn Lệ lúc đối với Tống Sở còn hơn so với con gái ruột, gặp mặt liền bế cô trong lòng.
“Cô Út, qua mấy tháng nữa là cháu sinh nhật 10 tuổi .” Cô là đứa trẻ lớn , còn thể bế chứ, đến cha cũng thể bế.
TBC
“Sao , cô Út cũng cho bế , cô Út cứ bế đấy.” Tô Văn Lệ buông tay.
Tống Sở: “…..”
Tới nhà Hứa Nguyên Kiều, hai ông bà cụ nhà họ Hứa cũng là nhiệt tình. Bọn họ đối với phía nhà họ Tô vốn dĩ coi trọng, con dâu cũng . Nên khi bọn Tống Sở tạo thành tựu, còn bọn họ tới liền coi trọng.
Rốt cuộc tới nhà mới thả xuống đất, mặt Tống Sở đều đỏ lên, thật tự nhiên, bỗng một Tiểu Đậu Đinh bò tới ôm đùi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-375.html.]
Giang Bác thấy , qua xách đứa nhỏ chỗ khác.
Hai tay của Tiểu Đậu Đinh ôm chặt lấy chân Tống Sở, như thế nào cũng chịu buông .
Giang Bác: “…..”
Những khác liền .
Mã Lan : "Đây là em họ của các con Văn Văn.”
Tống Sở đôi mắt thẳng: "Em nhỏ thật đấy.”
Bà cụ Hứa : "Mới ba tuổi thôi, gọi chị nào Văn Văn.”
“Chị.” Văn văn gọi một tiếng, đó lúc về phía Giang Bác ý gọi, cảm thấy cái hung dữ.
Tống Sở quả thực nó cho bất động.
Giang Bác chỉ cảm thấy, trong những ngày chuyện đều suôn sẻ với , chơi còn khiến Sở Sở con trai khác quấn lấy.
Chờ qua một lúc, Tô Văn Lệ mới để cha của đứa nhỏ bế nó , còn thì dẫn Tống Sở thư phòng chuyện.
“Tác phẩm lần này của cháu khiến cô Út cảm thấy ngạc nhiên.” Tô Văn Lệ xúc động: “Cô hề biết rằng ở tuổi của cháu cũng có thể viết được một câu chuyện như vậy.”
Tống Sở được cô khen đến mức ngại ngùng: “Thật , cháu nhờ bà nội Tô bên cạnh kể rất nhiều chuyện lúc trước mới viết được như vậy.”
“ cháu biết viết như vậy, đã là một bước tiến lớn. Trước cháu chỉ viết văn học thiếu nhi, mặc dù nhận được sự đón nhận của tụi nhỏ, nhưng thể loại văn đấy rất dễ bị thế bởi những kiểu văn tương tự. tác phẩm mới nhất cháu viết, cái ý tưởng trọng tâm được thể hiện trong đó gần như thể thế được, bởi vì nó xuất phát từ sự diễn đạt của chính bản cháu.”
Nhận được đánh giá cao như vậy, trái tim nhỏ bé của Tống Sở xúc động đến đập thình thịch.
“Cô Út, thật sự tốt đến như vậy ?”