Mã Lan hoài niệm : “Mẹ cảm thấy sẽ một ngày chúng cần ngoài đường, chỉ cầm một chiếc di động cũng thể xem tv, thể mua đồ, thể tất cả điều .”
Tô Chí Phong phì , giơ ngón tay cái: “Sức tưởng tượng tuyệt."
TBC
Rất thích hợp tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà con gái hồi nhỏ.
Tống Sở cũng cảm thấy lợi hại, điều mong mỏi giống với sinh hoạt trong tiểu thuyết mà cô xem thời mạt thế, tiếc rằng cô từng trải nghiệm qua sinh hoạt đấy.
“Mẹ tuyệt quá, sức tưởng tượng .”
Mã Lan: "..."
Giang Bác nghiêm túc Mã Lan: “Mẹ cảm thấy quốc gia cần bao nhiêu năm mới thể đạt đến trình độ đấy?”
Mã Lan: “Sao , chắc là bốn, năm mươi năm?"
Giang Bác nhíu mày, cảm thấy nên như . Tuy rằng quốc gia lạc hậu, nhưng nếu đạt đến trình độ đó nên lâu như . Cho dù tham dự thì cũng thể chậm đến thế, cảm giác khoa học.
Chẳng lẽ đánh giá cao năng lực của quốc gia ?
Xem dốc sức nhiều hơn nữa, thể để bốn mươi năm mươi năm mới đạt đến trình độ đấy, chờ tới lúc đó thì và Sở Sở già .
Mãi sinh hoạt trong cảnh lạ như là sự giày vò với Giang Bác.
Mã Lan thấy con trai tiếp tục hỏi gì thì thầm thở phào.
Có một chuyện bà cho trong nhà, nhưng bà cảm thấy một mà sống hai đời thì kỳ lạ.
Thí dụ như tuổi đời cộng thêm đời thì bà lớn hơn đồng chí Tô Chí Phong hai mươi mấy tuổi, lúc suy nghĩ thì thể coi như nó nhưng nếu … bà cảm thấy mất tự nhiên, với ánh mắt khác lạ.
Trừ điện thoại di động , tứ hợp viện cũng lắp một cái điện thoại bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-535.html.]
Bây giờ gọi điện thoại bàn khá tiện, cần chuyển tiếp trung gian, chỉ cần nhấn thêm khu vực là thể gọi thẳng đến khu vực gọi. Tín hiệu cũng hơn nhiều, giống lúc vài câu sẽ rè hoặc lộn đường dây.
Lắp xong điện thoại, bọn họ lập tức gọi điện về quê, để điện thoại nhà , liên hệ tiện lợi hơn nhiều.
Hiệu trưởng Tô thông tấn của quốc gia đến cấp độ thì vui, đặc biệt khi điện thoại di động đời ở thủ đô, ông cụ còn suýt .
Hiệu trưởng Tô kích động :
“Cha xem báo , quốc gia càng lúc càng mạnh, thật .”
Tô Chí Phong : “Cha và khi nào rảnh hãy tới đây xem, chỗ mới của bọn con . Nhà bây giờ rộng rãi hơn nhiều, đủ phòng ở, dựa theo tình huống chừng Tết năm nay bọn con thể trở về."
Hiệu trưởng Tô đương nhiên xem, nhưng công việc níu chân, định bụng chờ qua vài năm nhà máy cần nữa thì sẽ thủ đô, xem trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia phát triển đến mức nào .
Được thấy quốc gia mạnh lên, dù ông cụ nhắm mắt cũng thể .
Tin tức cũng truyền đến đại đội Mã Gia.
Người nhà họ Mã Mã Lan lắp điện thoại trong nhà thì hãnh diện.
Ngẫm xem, bộ công xã chỉ văn phòng công xã điện thoại, ngay cả đại đội cũng lắp.
Vậy mà trong nhà con gái của bà cụ , đây chẳng là oách như văn phòng công xã ?
Lý Tứ Hỷ còn : “Con gái của thủ đô bây giờ còn điện thoại di động gì đó, cần dây, mang ruộng việc vẫn thể nhận điện thoại.”
Mọi vẻ mặt ngạc nhiên bà cụ: “Thật ? Có thứ như thật ?”
Lý Tứ Hỷ : “Lừa các gì, con gái của đây là khoa học, dù chỉ cần tri thức thì cái gì cũng thể ."
"..." Một đám tiếp thu mới về kiến thức.
Người kiến thức đúng là lợi hại, thể điện thoại cần dây. Nếu con cái nhà học kiến thức thì khi nào cũng thứ ?