Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 538

Cập nhật lúc: 2024-10-06 23:45:33
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô sợ Giang Bác quen ưu tú, lỡ thi hạng hai sẽ vui vẻ.

Giang Bác khó hiểu nhướng mày.

Tống Sở bèn : “Em bên khoa toán học mấy giỏi, đặc biệt một thiên tài nổi tiếng, nổi tiếng trong đại học Bắc Kinh luôn .”

Nghe Tống Sở khen khác là thiên tài khiến lòng Giang Bác chua xót, toát tia khó chịu.

Thiên tài ư?

Rốt cuộc là tài cỡ nào?

Bản còn Sở Sở gọi một tiếng thiên tài đấy.

“Anh , em yên tâm ." Giang Bác gõ bàn phím lóc cóc, màn hình lag.

Tống Sở thấy thế gượng, cảm thấy may mắn vì Tiểu Bác tính, bình tĩnh nên mới ném bàn phím.

Đến ngày thi cuối kỳ, Tống Sở cùng Giang Bác đến trường, hai thi chung một lớp.

Mỗi thi xong một môn Tống Sở sẽ đến văn phòng giáo viên chờ Giang Bác, còn thì thi ở khoa toán học.

Viện trưởng Viên giám khảo rốt cuộc thấy bạn học Tô Giang Bác mà ông mong đợi lâu.

Từ khi Giang Bác hứng thú với học, thà tốn thời gian ở khoa văn học sách chứ chịu đến khoa toán học tham gia thi đấu do ông tổ chức, trong lòng ông thất vọng với học sinh , cảm thấy dù thiên phú đến hỏng như thì sớm muộn gì sẽ tiêu hao hết thiên phú đó. Viện trưởng như ông trừ khổ sở, trừ nản lòng thoái chí biện pháp khác.

Lúc thấy Giang Bác trong phòng học bài, viện trưởng Viên thở dài, chắp tay lưng bước phòng.

Viện trưởng Viên giả bộ vô tình tới gần Giang Bác.

Ông vốn định xem học sinh bỏ bài tới mức nào, nhưng ông gần thì dọn dẹp đồ đạc, đó đặt bài thi lên mặt bàn, giơ tay xin nộp bài.

Trời lạnh nên Giang Bác thích ở đây lâu, hơn nữa Sở Sở còn đang chờ, đưa cô về nhà sớm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-538.html.]

Giang Bác cứ thế nộp bài khỏi phòng ngay mặt viện trưởng Viên, lúc sắp rời hai còn thoáng , một trong mắt mang theo đau lòng, một lộ ánh mắt hoang mang.

“. . .”

Chờ rời , viện trưởng Viên tức giận bước nhanh đến cạnh bàn của Giang Bác, cầm bài của lên xem.

Kết quả bài thi tràn đầy, khác với trạng thái mà viện trưởng Viên tưởng tượng.

Viện trưởng Viên lập tức cầm bài thi của Tô Giang Bác văn phòng phê duyệt.

Tất cả đáp án đều đúng, một phương pháp giải đề còn vượt cấp độ.

Học sinh học một tiết nào nhưng thể bài vượt cấp độ?

Đầu ngón tay viện trưởng Viên khẽ run đặt bài thi xuống.

Nghỉ đông, Tống Sở ở trong nhà một truyện ngắn gửi cho tạp chí, tiện thể dùng máy vi tính sửa sang tư liệu của , lưu trữ văn kiện điện tử, sáng tác cũng tiện lợi hơn nhiều.

Giang Bác vì còn cố ý biên soạn một kho tư liệu cho cô, lưu trữ tư liệu giống như trang sách.

Nhìn Giang Bác hai tay mười ngón lướt phím trình tự, Tống Sở sùng bái mắt sáng rực.

“Anh Tiểu Bác nghĩ em học cái ?”

Giang Bác ngừng gõ: “Không cần học."

TBC

Tống Sở: "..."

Nghỉ đông Giang Bác cũng nhàn rỗi, nâng tốc độ net lên, chuyện thể xong trong một thời gian ngắn bởi vì còn cần cả phần cứng của máy vi tính theo kịp, nếu vẫn sẽ máy như thường. Trên thực tế, tốc độ net vốn đủ cho việc chuyển chữ nhưng phần cứng theo kịp.

Cho nên Giang Bác để bên viện nghiên cứu nâng cấp phần cứng . Hiện tại máy vi tính và di động, nên luôn ở nhà trao đổi qua hai thứ , lúc thời tiết Giang Bác mới ghé viện nghiên cứu dẫn dắt bọn họ nghiên cứu ngay tại chỗ.

Tô Chí Phong và Mã Lan cũng bận, hai ở trong trường học tôn trọng, một theo giáo sư nghiên cứu đề mục sinh viên cao học, một trợ thủ cho giáo sư.

Cả gia đình bận rộn như con , định sẵn mùa xuân thể về. Dưới quê ủng hộ họ, dù học tập và việc mới là quan trọng hàng đầu, ăn cơm tất niên cũng .

Loading...