NHÂN DUYÊN XUNG HỶ - 13

Cập nhật lúc: 2025-12-13 16:21:49
Lượt xem: 235

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

chính vì thế, ngày tháng trôi qua yên và hòa bình.

 

Chúng cứ như mà ở trong kinh thành chật chội khó sống , lặng lẽ, vững vàng, chậm rãi mà sống. 

 

Sống như một đóa hoa nhỏ ai để ý, tranh giành nhưng vẫn tự nở .

 

Chu Dịch Khang dù cũng là Chu Dịch Khang, sự thu xếp của , hệ thống giao thông đường bộ vốn rối tung cũng dần dần trở nên thông suốt. 

 

Giúp triều đình trừ một mối lo, nhận khen thưởng của triều đình. 

 

Cũng mang đến nhiều tiện lợi cho bách tính, thu về bao lời tán dương. 

 

Đồng thời bản cũng kiếm đầy túi.

 

Chu Dịch Thành cũng là ăn, chỉ trong mấy năm, sản nghiệp Chu thị Hưng Viễn ngày càng lớn mạnh, trải khắp miền trong cả nước.

 

Phụ mẫu thì miệng nhớ , mấy lên kinh tìm , nhưng còn đến châu phủ khuyên về. 

 

Người đường tránh chuyện ăn uống trọ ngủ, như thì thoát khỏi mắt của Chu gia.

 

Sau đó Chu Dịch Thành dứt khoát mua một căn nhà nuôi họ ở đó, ăn uống lo, hầu hạ. 

 

Họ vốn từng thấy qua thứ gì, thế là cắt đứt luôn ý nghĩ tìm .

 

Ta cảm thấy đúng là tiện nghi cho họ quá, năm đó đối xử với như thế mà giờ còn sống sung sướng. 

 

Chu Dịch Khang bảo coi như bỏ tiền mua sự yên , còn hơn để họ chạy đến loạn cuộc sống của chúng .

 

Đến khi bốn mươi tuổi, Chu Dịch Khang lăn lộn trong quan trường hai mươi năm. 

 

Hết kinh kinh, từng quan địa phương, cũng từng đại thần trấn thủ một phương; từ chức Viên ngoại lang bộ Công bắt đầu, đến chức Thượng thư bộ Công kết thúc, cuối cùng vì thể khỏe mà cáo lão hồi hưu.

 

Bệ hạ nghĩ đến việc thực sự thể yếu công với triều đình, chẳng những khó dễ mà còn ban cho tước vị Nhị phẩm cáo mệnh.

 

Ngày thái giám tuyên chỉ đến phong thưởng đúng lúc đầu đông, trời lạnh giống hệt ngày bước lên kiệu hoa năm

 

Chu Dịch Khang cùng quỳ mặt đất, từng chữ từng chữ xong thánh chỉ, dập đầu tạ ân.

 

Năm tháng để gương mặt những dấu vết dịu dàng, bớt phần sắc bén, thêm vẻ trầm .

 

“Lạnh ? Tay lạnh thế.”

 

Ta hai tay ôm lấy thánh chỉ, liền đưa tay đỡ lấy cánh tay , lắc đầu.

 

Ta thật sự lạnh.

 

Nghĩ năm đó rét buốt, lẽ là do lòng lạnh.

 

Còn bây giờ, tuy tay lạnh, nhưng lòng ấm.

 

20

 

Chúng trở về trấn Hưng Viễn, một một về, tựa như hai mươi năm trôi qua trong chớp mắt.

 

Ngôi nhà cũ lâu tu sửa, tàn tạ. 

 

Chu Dịch Thành dứt khoát xây sẵn cho chúng một căn nhà mới.

 

Nhà mới thì chạm trổ tinh xảo, lầu các đình đài, trông vô cùng xa hoa. 

 

Chu Dịch Khang quá mức phô trương.

 

Nghỉ ngơi đôi chút, cho khiêng đến mặt chúng một rương lớn đầy khế đất, khế nhà, cửa hiệu và ngân phiếu.

 

“Ca, đây là sản nghiệp mấy năm nay ca trông nom. Giờ ca về , trả hết cho ca!”

 

Chu Dịch Khang chỉ một cái đỡ trán: 

 

“Mang mang , mấy thứ nhức hết cả đầu. Ta lo liệu vất vả hai mươi năm , chẳng lẽ để nghỉ ngơi chút !”

 

Chu Dịch Thành cũng chẳng khách khí, trực tiếp luôn lên cái rương lớn .

 

“Thật tiếc cho ca . Mấy thứ giống như con cái của , chỉ cần là trong lòng vui .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-xung-hy/13.html.]

“Ca cứ yên tâm, tham của ca . Giờ gia sản của tiêu mấy đời cũng hết, chẳng qua thích cái cảm giác kiếm tiền thôi.”

 

“Rồi , .” 

 

Chu Dịch Khang dở dở

 

“Vậy trong nhà trông cả . Đệ cố gắng kiếm tiền nuôi nhé.”

 

“Thế ca bồi đ.á.n.h cờ đấy!”

 

Không ngờ hai mươi năm mà chuyện đ.á.n.h cờ vẫn nhớ.

 

Khi trận tuyết lành đầu tiên của mùa đông rơi xuống, bọn trẻ trong sân đắp một tuyết thật to, vô cùng sinh động.

 

Ta cùng Chu Dịch Khang trong sảnh, cảnh mà khóe môi khẽ mỉm .

 

Bỗng tháo búi tóc, đưa một lọn tóc, trong sắc đen như mực xen lẫn vài sợi bạc:

 

“Tỉnh Hà, nàng xem, cũng mọc tóc bạc !”

 

Ta đưa lên ngón tay vuốt nhẹ, lời nào.

 

Ngày nào chẳng giúp buộc tóc, mọc tóc bạc

 

Có lẽ là lao lực quá mức, mới bốn mươi thế , còn thì vẫn như thuở thiếu thời, chỉ một lọn bạc tai.

 

Trong lòng chợt đau xót, nhưng chẳng ngờ vui vẻ.

 

“Cuối cùng cũng tóc bạc . Tỉnh Hà ‘bạch đầu giai lão’, giờ thành sự thật .”

 

Ta đang thương xót vì lao nhọc, còn quên trêu

 

Ta ném tóc , thèm để ý.

 

Đến tuổi , cũng chỉ khi hai ở riêng mới dám bộc lộ chút tính trẻ con.

 

Chàng liền đến dỗ, đủ kiểu mặt quỷ khiến bật .

 

Ta nhấn mạnh: “Ta là cùng già , chỉ đầu bạc thì tính.”

 

Chàng hỏi nuôi gà vịt .

 

Chủ đề đổi nhanh quá ngẩn , nhưng vẫn thật thà đáp:

 

“Muốn chứ, coi như tìm chút thú vui.”

 

Nghe , bất ngờ ghé sát

 

“Thế thì phiền phu nhân nuôi thêm cả nhé. Phu nhân nuôi gì cũng nuôi cả.”

 

Ha ha.

 

Thì ý là như thế.

 

Ta “phụt” , xắn tay áo, siết nắm đ.ấ.m giơ mặt .

 

“Vậy thì cố thêm !”

 

Thị trấn tuyết yên bình thanh tĩnh, khiến lòng nhẹ nhõm.

 

Xem quen cảnh phồn hoa nơi kinh thành, trở về đây thấy thỏa mãn vô cùng.

 

Lờ mờ như lời thầy bói năm nào bảo

 

“Đứa bé mệnh , điều gì mong ước cũng sẽ thành.”

 

thật thì cũng chẳng cầu mấy điều.

 

Nghĩ đến đây, khép mắt đầy thành kính, âm thầm trong lòng nguyện thêm một điều.

 

Mong trời xanh… để nó thành sự thật!

 

- Hoàn văn - 

 

Loading...