NHÂN DUYÊN XUNG HỶ - 3

Cập nhật lúc: 2025-12-13 16:16:54
Lượt xem: 289

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thơm đến mức !

 

Còn bình rượu , vốn uống rượu, nhưng khát quá, cháo nóng, chẳng bận tâm nổi.

 

Uống một ngụm, mắt sáng bừng.

 

Là rượu ngọt!

 

Ta nhớ bao nhiêu năm uống thứ gì ngọt ngào như thế, lẽ từ lúc còn năm tuổi?

 

Lớn thêm một chút mẫu cho ăn đồ ngọt nữa, bảo con gái cần sống quá ngọt, đời sẽ khó sống.

 

Vừa ăn uống thoả thích, mặt nữa.

 

Mặt trắng trẻo, dáng vẻ như một thư sinh nho nhã.

 

Chỉ là đôi mắt như pha lê ngâm trong nước, sáng trong vô hạn, khóe mắt cong, lúc đang cong lên , trông thật quyến rũ mê .

 

Trái tim đột nhiên thắt một chút, khiến dám lâu.

 

Chàng cúi đầu khẽ:

 

“Nay với nàng thành , nhưng chung quy vẫn nàng thiệt thòi. Không nàng yêu cầu gì với ?”

 

Hả? Yêu cầu? 

 

Ta mà còn thể đưa yêu cầu với đại thiếu gia như ?

 

“Có gì thì , động tay.” 

 

Ta buột miệng.

 

Chàng chỉnh vạt áo: “Đó là đương nhiên. Còn gì nữa?”

 

“Cho ăn no.”

 

Chàng bàn thức ăn: 

 

“Nàng cứ ăn, đủ thì bảo nhà bếp thêm. Còn gì nữa?”

 

Ta nghĩ nghĩ, dùng khăn lau miệng, rót hai chén từ bình ngọt, đưa một chén tới mặt .

 

Ta ngượng ngùng :

 

“Nghe phu thê thành uống rượu hợp cẩn, ở đây rượu, chúng dùng ngọt . Hy vọng phu quân bình an thuận lợi, cùng bạc đầu giai lão.”

 

Chàng đưa tay nhận, chỉ ngây , đó bất ngờ bật .

 

“Ta là kẻ sắp c.h.ế.t , nàng còn cùng bạc đầu đến già?”

 

Ta giả vờ khó chịu, cứng đầu đưa chén tới gần hơn:

 

“Sao ? Biết chính là trời cử đến để vượng cho , ở đây, nhất định sẽ ngày càng lên!”

 

Lúc mới ngừng , run run nhận lấy chén, cực kỳ cẩn thận.

 

Thấy , cũng dậy, nhưng lập tức nhận cao hơn nhiều quá, dù kiễng chân cũng với tới để uống giao bôi .

 

Chàng vội nửa quỳ xuống.

 

Ta bật : “Chúng xuống là , khổ thế.”

 

Chàng lúc mới phản ứng, mặt đỏ bừng, rõ ràng là một thiếu niên cao lớn mà phần đáng yêu.

 

Hai tay giao đưa chén lên môi, uống cạn rượu ngọt.

 

“Khụ khụ khụ…”

 

Ai ngờ mới uống xong, đột nhiên ho mạnh mấy tiếng, “oẹ” một tiếng… phun một ngụm m.á.u lớn.

 

4

 

Ta sợ đến mức bật dậy, đỡ nhưng dám đỡ, chạm nhưng dám chạm, tay chân luống cuống, chẳng gì cho .

 

“Ta… gọi !”

 

Vừa xoay liền một bàn tay lớn kéo

 

“Không cần, .”

 

Chàng thở dốc một lúc, lấy khăn trắng giường lau vệt m.á.u nơi khóe môi, tiện tay chà lên vạt áo, như chẳng chuyện gì: 

 

“Bình thường thôi, quen , cần kinh động khác.”

 

Ta vẫn còn hoảng hốt, giọng run rẩy: 

 

“Chàng thật sự chứ?”

 

“Không , thở qua .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-duyen-xung-hy/3.html.]

 

Ta vẫn bất an, khom lưng, mắt rời , sợ chỉ cần thở mạnh thêm chút là sẽ ngã xuống.

 

Bị đến mức mất tự nhiên, khẽ ho mấy tiếng, xin

 

“Ta thành thế , e mong của nàng chẳng thể thành .”

 

Ta liền thẳng lưng, kiên quyết

 

“Ta tin! Thầy bói mệnh , nguyện vọng của tất nhiên sẽ thành!”

 

Nến đỏ “tách tách” cháy, ngoan ngoãn bên cạnh , nhưng tâm trí thì lén quan sát tình trạng của

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

Từ lúc ho máu, ngoài sắc mặt đỏ lên, hình như chẳng gì đáng ngại.

 

Ta nhỏ giọng hỏi: “Đêm khuya , phu quân ngủ ?”

 

Người yếu bệnh như , chắc hẳn nghỉ ngơi nhiều mới đúng!

 

Không ngờ nghĩ sang chuyện khác, vệt đỏ ửng má lan dần tới tận vành tai, giọng cũng trở nên khàn khàn: 

 

“Ngủ… giờ ngủ.”

 

Chàng dậy cởi ngoại bào, chỉ còn trung y, đưa tay định lấy chụp nến.

 

Ta chặn : “Nến đỏ tắt. Nến đỏ cháy sáng đến hừng đông, mới thể hòa thuận đầu bạc.”

 

Tay đang cầm chụp nến chậm rãi buông xuống, như mộng du mà đáp: 

 

“Được.”

 

Dưới màn hỷ, đỏ mặt cởi tiểu y, thả lỏng búi tóc.

 

Đây là điều mẫu dạy

 

Ta hiểu lắm, nhưng mẫu đêm tân hôn nhất định thế để dỗ phu quân vui lòng.

 

Mẫu , chỉ bảo rằng cởi đồ thì nam nhân đương nhiên hiểu.

 

mới cởi nửa, Chu Dịch Khang hoảng hốt khoát tay, mặt đầy lúng túng:

 

“Nương t.ử cần, thật sự cần!”

 

Ta như đại xá, vội vã mặc .

 

Dù gì nữa, mặt một nam nhân chỉ mới quen cởi áo tháo đai, vẫn ngượng đến mức tim nhảy ngoài.

 

Chợt trừng lớn mắt, tin nổi chỉ cánh tay .

 

Là vài vết roi.

 

Ta thản nhiên : “Phụ đánh, nhiều năm .”

 

“Không cái đó…”

 

Lúc mới phát hiện ánh mắt dừng ở sợi tóc bạc của

 

Tim lập tức căng thẳng.

 

Từ nhỏ đến lớn bao nhiêu trời sinh mang điềm xui xẻo, may mắn. 

 

Ta thuận lý thành chương nghĩ Chu Dịch Khang cũng sẽ kiêng kỵ điều .

 

Không ngờ đưa tay gom tóc , nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay.

 

“Thì là nàng!”

 

Ta hiểu, tiếp:

 

“Nhiều năm từng gặp một tiểu cô nương bên bờ sông, nàng tặng hai con cá…”

 

Một vài mảnh ký ức vụn vụn trong đầu từ từ ráp .

 

“À, nhớ .”

 

Ta bừng tỉnh. 

 

Năm đó tiết thú trong lành, cá trong sông nhiều đến bắt xuể. 

 

Ta cùng mấy đứa nhỏ bắt cá, thấy một bên bờ nước ngẩn .

 

Ta bắt nhiều, cầm cũng bất tiện, bèn tiện tay cho hai con.

 

Ai bảo như , liền thích lòng.

 

Vùng quê hẻo lánh, đó là đầu thấy một thiếu niên tuấn tú đến thế.

 

 

 

Loading...