Nhân Ngư Trong Truyện Ngược Buông Xuôi Thành Đoàn Sủng - Chương 18
Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:16:05
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phù Linh cảm giác nguy hiểm, bản năng quẫy đuôi đ.á.n.h về phía đối phương. nhanh chóng rút tay về, kéo giãn cách giữa hai . Đuôi cá quét mạnh lên mặt nước, phát tiếng vang lớn, bọt nước tung tóe khiến sàn nhà đều ướt đẫm.
Sóng nước lớn cũng cuốn trùm lấy Lục Kỳ ở cách đó xa. Phù Linh ngoi đầu lên khỏi mặt nước, vặn thấy đàn ông đối diện đang vén mái tóc ướt dính trán, động tác tùy ý mang theo vài phần gợi cảm.
Dòng nước từ ngọn tóc chảy dọc xuống bờ vai rắn chắc, trượt qua làn da ẩn hiện cơ bắp nơi ngực, dọc theo đường cong săn chắc của cơ bụng, biến mất lớp quần bơi.
Làn nước trong suốt chậm rãi lướt qua thể , ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên da thịt, giống như phủ một lớp thủy tinh, phản chiếu những tia sáng lấp lánh mờ ảo.
Phù Linh vóc dáng của Lục Kỳ , vai rộng, eo thon, hình cao ráo. cảm giác khi chạm qua quần áo và khi trực tiếp thấy khác . Ở mặt đối phương, vóc dáng trở nên phần mảnh khảnh.
Rõ ràng cơ bụng và eo của nhân ngư vốn mạnh hơn, nhưng so thế thì đúng là lạ khi Lục Kỳ thể chỉ bằng tinh thần lực, nhẹ nhàng một tay bóp chặt cổ .
Sức mạnh cách xa chỉ một chút.
Phù Linh đang thầm cảm khái, Lục Kỳ quả thật là “sát cả nam lẫn nữ” thì đối phương mở miệng : “Phù Linh, ngươi ở đây?”
Phù Linh vội hồn, giải thích: “Nguyên Tinh ngươi thường bơi ở tầng -1, nghĩ ngươi một sẽ buồn nên tới cùng bơi.”
Lục Kỳ thu tinh thần lực đang tản , vẻ mặt vẫn ôn hòa như thường: “Vì cùng ?”
Nhắc đến chuyện , Phù Linh chút ngượng ngùng: “Ta đem cơ giáp ngươi tặng mở thu hồi, thứ đó nhất định đắt, còn khiến ngươi ghi hồ sơ nữa. tiền, cũng đền nổi, chỉ thể nghĩ cách ngươi vui thôi.”
Lục Kỳ khẽ nhướng mày: “Cho nên, ngươi xem cơ giáp trong tiệm của viện nghiên cứu vì thích, mà là vì xem giá?”
Phù Linh ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
Lục Kỳ bật : “Không cần ngươi bồi thường, cơ giáp thu hai ngày nữa sẽ trả . Còn hồ sơ... chỉ là viện nghiên cứu sẽ cử đến hỏi thăm, ảnh hưởng gì .”
Phù Linh mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì quá, còn tưởng là chuyện lớn.”
Lục Kỳ đẩy làn nước , bước gần, giọng nhẹ nhàng: “Dù thật sự là chuyện lớn, ngươi cũng cần lo. Ta sẽ xử lý. Ta là giám hộ đặc biệt của ngươi, đó vốn là trách nhiệm của .”
Đầu ngón tay Phù Linh trong nước co . Cách Lục Kỳ vô điều kiện cưng chiều như khiến thoáng hoang mang. Cậu định mở miệng, thì đối phương : “Ngươi chỉ cần gọi một tiếng chủ nhân, chuyện đều sẽ giải quyết.”
Phù Linh mím môi. Dù linh hồn cũng nhân ngư, hai chữ “chủ nhân” tuyệt đối thể thốt . Cậu chỉ thể lảng : “Ngươi thi bơi với nhân ngư một trận ?”
Ánh mắt Lục Kỳ đảo qua , tựa như đang đ.á.n.h giá từng tấc một. Phù Linh nhớ hình mạnh mẽ ẩn chứa sức lực , lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng giọng mang theo chút khiêu khích: “Ta là nhân ngư – ngươi xem thường ?”
Lục Kỳ nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch, giọng mang theo ý : “Vậy thì bắt đầu , tiểu nhân ngư.”
Ngoài cửa, cỏ cây tươi , hoa nở rực rỡ. Dù ai chăm sóc, chúng vẫn mọc hoang dại, kiên cường hơn những đóa hoa bao bọc nâng niu. Chúng tranh giành từng chút ánh sáng, từng giọt nước, sinh trưởng dữ dội, cuối cùng phủ kín cả khu vườn.
Bên cạnh cửa là dã tường vi, lẽ vì cảm ứng độ ẩm cùng nguồn nước dồi dào trong phòng, chúng liều lĩnh vươn cành trong, chỉ là tấm kính trong suốt ngăn – giống như những đóa hoa giam trong chiếc bình pha lê lộng lẫy.
Trong hồ, hai ảnh lướt qua lướt , nhất thời khó phân ai nhanh hơn. Cho đến khi Phù Linh phá nước trồi lên, chiếc đuôi cá vẫy mạnh khiến bọt nước tung trắng xóa, một nữa hắt ướt Lục Kỳ.
Cậu dựa thành bể, lồng n.g.ự.c phập phồng của đối phương, khẽ : “Lục Kỳ, thể lực của ngươi kém quá đấy.”
Bản hề thở dốc, thậm chí còn hứng khởi, thi đấu luôn khiến adrenaline trong cơ thể bùng lên mạnh mẽ.
Lục Kỳ , ánh mắt khẽ tối . Hắn như dã thú tiến gần, từng bước một dồn nhân ngư góc tường, áp sát bên hồ: “Ngươi , ai ?”
Phù Linh bật : “Lục Kỳ, ngươi thật là ấu trĩ! Ngươi đường đường là một đàn ông cao—”
“Ùm?”
“Cao... mới trưởng thành mà ấu trĩ thế !” Phù Linh c.ắ.n răng, dốc hết sức mà , thở phào một .
Nguy hiểm thật!
Lục Kỳ thật lâu, khẽ : “Ừ, quả thật ấu trĩ. Ngươi vui ?”
Phù Linh khựng . Rõ ràng đến để Lục Kỳ vui, giờ thành Lục Kỳ dỗ ngược thế ?
Cậu định dậy rời khỏi nước, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Ninh Nguyên bước , : “Bệ hạ, Nguyên Tinh tiểu thiếu gia và nhân ngư đ.á.n.h .”
Thanh âm từ xa dần gần, Phù Linh sợ tới mức vội vàng lặn xuống nước, trầm trong ao.
Lục Kỳ vẫn nhúc nhích, vẫn duy trì cách và tư thế ban đầu. Phù Linh chỗ nào để trốn, một đầu đụng ngay bụng của đối phương, đỡ lấy eo nam nhân, thấy Ninh Nguyên đến gần thì dám cử động nữa.
Lục Kỳ lưng về phía Ninh Nguyên, hình cao lớn che kín nhân ngư, nhàn nhạt : “Ta chờ lát nữa qua xem.”
Ninh Nguyên gật đầu: “Vậy mang quần áo tới cho ngài”
Lục Kỳ cảm nhận bàn tay nhỏ bên hông đang khẽ siết , môi khẽ cong lên, đáp: “Không cần, ngươi ngoài chờ .”
Ninh Nguyên nhịn hỏi thêm một câu: “Bệ hạ việc gì cần hỗ trợ ?”
Lục Kỳ liếc mắt về phía ông, ánh mắt khẽ trầm xuống: “Ninh bá tuổi lớn , lãng tại ?”
Trong lòng Ninh Nguyên run lên, vội đáp: “Ta lập tức ngoài chờ.”
Cửa phòng khép .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-ngu-trong-truyen-nguoc-buong-xuoi-thanh-doan-sung/chuong-18.html.]
Lục Kỳ lùi một chút, tiểu nhân ngư mới từ trong ao trồi lên mặt nước.
Lục Kỳ hỏi: “Ngươi trốn Ninh Nguyên gì?”
Phù Linh lắc đầu: “Ta trốn , nhưng Nguyên Tinh , ngươi cho khác nơi . Nếu để Ninh Nguyên thấy, e là lắm?”
Lục Kỳ cụp mắt, khẽ , giọng nhẹ tựa gió phẩy tường vi ngoài cửa: “Nếu ngươi thích nơi , thể đến bất cứ lúc nào.”
Phù Linh im lặng hồi lâu, nghẹn một tiếng “Ờ”.
Tình báo sai , Nguyên Tinh dối . Cậu trốn sạch sẽ, đúng là mất mặt quá.
“Nguyên Tinh với Tạp Tát cãi , xem.” Phù Linh định bỏ , nhưng khi lướt qua, cổ tay đối phương giữ .
Lục Kỳ hỏi: “Ngươi đến đây bằng cách nào?”
Cửa và trong phòng đều thấy nhân ngư cơ giáp.
Phù Linh đành thật: “Nguyên Tinh đưa đến, lái cơ giáp .”
Lục Kỳ hỏi: “Vậy giờ ngươi tính về bằng cách nào?”
Phù Linh: “...” Câu hỏi thật.
Lục Kỳ khẽ , bước khỏi nước, nhặt quần áo bờ lên khoác tùy ý, mặt tiểu nhân ngư, đưa tay : “Ta đưa ngươi về.”
Phù Linh còn cách nào khác, đành đặt tay lòng bàn tay , nhỏ giọng : “Vậy phiền ngươi .”
Ninh Nguyên chờ ngoài cửa, trong lòng luôn cảm thấy hôm nay bệ hạ gì đó khác lạ.
Bình thường mỗi khi ông đến báo việc, bệ hạ đều trực tiếp rời bể bơi gặp ông. hôm nay, vì lý do gì, luôn lưng về phía ông, còn bảo ông , ngay cả khăn tắm cũng lấy.
Thật kỳ quái... chẳng lẽ... trong đó bệ hạ?!
Một ý nghĩ hoang đường táo bạo lóe lên, khiến ông giật , vội định bất chấp nguy hiểm Lục Kỳ trách tội mà mở cửa xem. cửa định mở, đẩy từ bên trong.
Bệ hạ của ông bước , quần áo, trong n.g.ự.c còn ôm một... con nhân ngư.
Ninh Nguyên kinh hãi trừng mắt hai , đặc biệt là tiểu nhân ngư . Ông vô thức thốt lên: “Phù Linh thiếu gia... là khi nào ?”
Mà bệ hạ đuổi ?!
Chẳng lẽ lúc nãy bệ hạ lưng về phía ông là để che cho tiểu nhân ngư ? giờ ngang nhiên như , chẳng dư thừa ?
Chẳng lẽ... bọn họ ở trong đó chuyện... thể ?!
Bệ hạ tuy hình cao lớn, nhưng cũng đến mức thể che hết một . Trừ phi... tiểu nhân ngư khi ở nước, mà tư thế thì——
Mặt già của Ninh Nguyên đỏ ửng, ho khan liên tục: “Ta... cái gì cũng thấy, cái gì cũng , ha ha ha ha...” Phù Linh chỉ cảm thấy Ninh Nguyên hôm nay thật kỳ quặc. Đợi đến khi Lục Kỳ đặt trong cơ giáp của , mới thấy phản ứng của Ninh Nguyên cùng lời Lục Kỳ “ngươi thể tùy ý đến tầng -1” phần mâu thuẫn.
Lục Kỳ cắt ngang dòng suy nghĩ của : “Nếu ngươi tìm Nguyên Tinh thì , quần áo ."
Phù Linh gật đầu, chờ Lục Kỳ rời , điều khiển cơ giáp hướng lên tầng ba.
Vừa mới lên tới nơi, thấy tiếng Nguyên Tinh nổi giận đùng đùng: “Ngươi c.ắ.n c.h.ế.t thúc thúc thì thôi , c.ắ.n nữa?!”
Tạp Tát hừ lạnh, giọng chán ghét: “Ngươi với ác ma bệ hạ đều cùng một loại , bảo vệ như , ngươi cũng chẳng thứ gì!”
Nguyên Tinh tức giận: “Ta cần ngươi nữa! Ngươi về viện nghiên cứu , cần loại nhân ngư chuyên chúc như ngươi! Các ngươi còn chẳng bằng một sợi tóc của Phù Linh!”
Tạp Tát gắt: “Vậy thì ? Ngươi cứ việc bảo viện nghiên cứu thu hồi ! Ta còn chẳng hầu hạ ngươi! Tiểu quỷ, đừng hòng hát cho ngươi nữa!”
Cơ giáp của Phù Linh đến gần, tiếng động lẽ hai chú ý, cả hai cùng đầu .
Cậu định cơ giáp, cau mày: “Các ngươi ầm ĩ cái gì thế?”
Nguyên Tinh lập tức chạy đến lóc kể lể: “Hắn c.ắ.n ! Tiểu nhân ngư, c.ắ.n tay thương ! Ngươi xem !”
Phù Linh theo cánh tay nó, làn da trắng nõn nổi bật một vệt m.á.u đỏ đậm, m.á.u tươi đang chậm rãi chảy xuống.
Lông mày Phù Linh càng nhíu chặt.
Bên , Tạp Tát vẫn hung hăng hừ một tiếng, khinh miệt : “Đáng đời!”
Phù Linh theo bản năng lấy khăn giấy lau vết m.á.u cho Nguyên Tinh, nhưng cơ giáp của chỉ chứa nước biển, căn bản thể rửa .
Vừa định dùng quang não liên hệ với Lục Kỳ, thì giọng của Lục Kỳ vang lên từ khúc quanh hành lang: “Tạp Tát, ngươi phát cuồng ?”
Theo nghiên cứu, tinh thần lực của nhân ngư hai trạng thái: Một là trạng thái định, tuy biến động theo cảm xúc nhưng nhỏ, ảnh hưởng đáng kể. Loại còn là trạng thái phát cuồng, khi đó tinh thần lực trở nên cực kỳ hỗn loạn, khiến nhân ngư mất kiểm soát, thể tấn công nhân loại, thậm chí đồng tộc. Mà nhân ngư rơi trạng thái phát cuồng thường sẽ bắt , giam trong “thùng nhân ngư” của viện nghiên cứu để tiến hành trị liệu bằng các biện pháp cực đoan, dù , hiểu của nhân loại về nhân ngư vẫn hạn chế.
Một câu của Lục Kỳ khiến mặt Tạp Tát lập tức tái nhợt, dám hé thêm nửa lời.
Y tuy nhân ngư chuyên chúc của Nguyên Tinh, nhưng cũng tuyệt đối bắt thùng giam.
Sợ Lục Kỳ thấy rõ vết thương, Nguyên Tinh liền la lên: “Thúc thúc! Nó c.ắ.n thương ! Phải... để tiểu nhân ngư l.i.ế.m mới khỏi !”