Nhân Ngư Trong Truyện Ngược Buông Xuôi Thành Đoàn Sủng - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:18:47
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Kỳ bước liền thấy Phù Linh giường.

Chăn tơ mỏng vương vãi, chẳng gì che chắn. Tiểu nhân ngư dậy, đuôi cá như biển khơi xòe rộng giường, một bàn tay vươn mặt, đầu lưỡi mềm mại khẽ chạm lòng bàn tay . Màu trắng và hồng nhạt hòa quyện, tựa như cánh hoa đào rơi nền tuyết.

Tiểu nhân ngư ngẩng đầu, ánh mắt giao cùng . Đôi mắt sâu như đại dương, ánh nước lấp lánh như sóng thu run rẩy, động tác khiến mê mẩn, một dáng vẻ thật dễ khiến bắt nạt.

Hắn giả vờ lơ đãng hỏi: “Ngươi , Phù Linh?”

Phù Linh giật , vội vàng buông tay, ấp úng nửa ngày mới : “Không gì... mơ thấy ác mộng.”

May là Lục Kỳ truy hỏi thêm, chỉ nhắc nhở: “Chúng xuất phát

Phù Linh gật đầu, tự giác mà vươn tay về phía Lục Kỳ.

Lục Kỳ khẽ , tiến gần, ôm tiểu nhân ngư lòng. Động tác thành thạo, nhẹ nhàng bế nhân ngư lên, tránh phần đuôi cá, mang khỏi phòng.

Ra đến bên ngoài hoàng cung, Phù Linh thấy vô chiến giáp đang dàn hàng. Màu sắc tối tăm, hình thể dữ dội như những con thú đang chực chờ lao , khí thế mạnh mẽ đến mức khiến run sợ.

Đến lúc , mới thật sự cảm nhận thế nào là chiến sự, là binh lực.

Ngoài chiến giáp, còn quân đội đang tập hợp chờ lệnh xuất phát.

Phù Linh Lục Kỳ ôm trong ngực, đón lấy ánh mắt hành lễ của binh sĩ, bế thẳng lên chiếc chiến giáp riêng của Lục Kỳ.

Bề mặt chiến giáp tràn đầy nước biển. Đuôi cá của đặt trong đó, nước mát thấm từng vảy, khiến cái đuôi khô cả đêm trở nên linh hoạt, vô thức khẽ lắc lư. Nước b.ắ.n tung tóe khắp nơi, thậm chí còn văng ngoài khoang điều khiển.

Phù Linh thấy chút hổ, nhỏ giọng : “Xin .”

Lục Kỳ còn kịp trả lời, Phù Linh mở to mắt phía . Tiếng bước chân vang lên, đó là gì.

Rất nhanh, binh lính trong hoàng cung tiến đến, từng sọt đồ ăn vặt đưa lên khoang của chiến giáp. Chỉ liếc qua, thấy trong đó chỉ đồ ăn, mà còn chăn, gối, cả gối ôm mềm mại.

Một binh lính đặt đồ xong, tiến đến mặt , đưa một hộp tinh xảo. Hương thơm lan tỏa tức thì. Đôi mắt sáng rực lên: “Gà rán?”

Cậu nhận chính là binh lính từng mặt quân đội trong cung mang gà rán đến cho .

Người lính dịu dàng: “Biết ngươi cùng bệ hạ ngoài, chúng xếp hàng suốt đêm để mua, kịp mang đến. Trên đường ngươi thể ăn cho đỡ đói.”

Phù Linh nhận lấy hộp gà, mắt cong cong mang ý : “Cảm ơn các ngươi.”

Chờ trở về, nhất định hát cho bọn họ ba ngày ba đêm ở KTV.

Giữa tiếng reo vui tiễn đưa của đám binh sĩ, Phù Linh cùng Lục Kỳ lên chiến giáp, rời khỏi hoàng cung.

Phù Linh ăn gà rán, ngoài cửa sổ. Đây là đầu chiến giáp của Lục Kỳ, cũng là đầu rời khỏi chủ thành. Hai bên và phía , vô chiến giáp khác theo sát đội hình.

Phù Linh khẽ đung đưa đuôi cá, nghiêng đầu hỏi: “Vì chiến giáp của ngươi trông khác với những cái còn ?”

Lục Kỳ đặt ngón tay thon dài lên bảng điều khiển, khớp xương rõ ràng, động tác uyển chuyển như đang gảy một khúc nhạc nhẹ.

Hắn điều khiển, đáp: “Là chuẩn riêng cho ngươi.”

Phù Linh ngẩn , hỏi : “Ngươi chẳng hôm qua mới cho sẽ ngoài ? Cải tạo chiến giáp nhanh như ?”

Lục Kỳ khẽ , giấu giếm: “Ta sớm bảo Tiểu Tinh sửa . Ta mà, ngươi thể giúp nhiều. Ta cần ngươi.”

Phù Linh nghi hoặc: “Giúp cái gì?”

Lục Kỳ: “Đến lúc đó ngươi sẽ .”

Phù Linh thầm nghĩ, chắc là sợ ở hoàng cung trò gì, nên mang cùng thôi.

Không tiếp tục đề tài , tò mò hỏi: “Nguyên Tinh cũng cải tạo chiến giáp ?”

Lục Kỳ gật đầu: “Tiểu Tinh tuy vì thể đặc biệt nên thể tự lái chiến giáp, nhưng thằng bé thiên phú và đam mê cực lớn với việc .”

Phù Linh gật gù: “Hy vọng Tạp Tát thể chữa khỏi cho Nguyên Tinh.”

Sau khi ăn hết gà rán, bắt đầu thấy buồn ngủ. Nhìn thoáng qua đệm và gối phía , hỏi: “Chúng bao lâu nữa đến thành Đa Rosa?”

Lục Kỳ liếc , nhạt: “Nửa ngày thôi. Nếu mệt thì ngươi thể nghỉ một lát.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-ngu-trong-truyen-nguoc-buong-xuoi-thanh-doan-sung/chuong-20.html.]

Phù Linh đáp, , ngả đầu xuống gối, nhanh chóng .

Khi mở mắt nữa, chiến giáp hạ xuống mặt đất. Lục Kỳ còn ở trong khoang, đang ở bên ngoài chuyện với Thích Thừa Tị

Phù Linh mở cửa khoang, khiến cả hai đều chú ý. Dưới ánh mắt họ, vươn tay về phía Lục Kỳ.

Lục Kỳ định bước tới, thì Thích Thừa Tị nhanh hơn, chắn mặt . Giữa hai hàng lông mày của vị thượng tướng là nét căng thẳng, giọng khàn nặng nề chất vấn: “Bệ hạ, vì ngươi mang nhân ngư đến nơi ?”

Lục Kỳ ngẩng mắt lên, ánh vốn luôn ôn hòa nay trở nên lạnh lẽo: “Ngươi gọi là gì?”

Thích Thừa Tị nhíu mày, hiểu nên lặp : “Bệ hạ.”

Khóe môi Lục Kỳ nhếch, trong mắt vẫn là nét lạnh nhạt giảm nửa phần: “Vậy cần báo cáo chuyện cho ngươi , Thích thượng tướng?”

Hắn định xoay rời , nhưng Thích Thừa Tị trầm giọng : “Ngươi là cố ý, đúng ?”

Lục Kỳ nhàn nhạt đáp: “Ta rảnh đến thế , Thích thượng tướng.”

Thích Thừa Tị thấy Lục Kỳ sắp bước , ánh mắt tối như mực đặc quánh: “Ngươi rõ ràng Tinh La c.h.ế.t thế nào, còn dám mang nhân ngư đến nơi , ngươi là cố tình khiêu khích ?”

Lục Kỳ dừng chân, giọng vẫn điềm tĩnh: “Ta , rảnh như . Phù Linh là nhân ngư riêng của , mang là việc của . Thích thượng tướng, ngay cả việc riêng của , ngươi cũng quản ?” Ánh mắt bình thản của Lục Kỳ dậy nổi chút gợn sóng nào, nhưng như một ngọn núi ép thẳng lên vai Thích Thừa Tị, khiến gồng chống đỡ, gần như khuỵu xuống.

Hắn c.ắ.n răng chịu đựng áp lực tinh thần từ Lục Kỳ, đối phương đến bên chiến giáp, bế tiểu nhân ngư lên đặt vai. Đuôi cá xanh thẫm buông xuống từ vai , mềm mại óng ánh như tơ lụa, nhu hòa quý giá đến lóa mắt.

Phù Linh vai Lục Kỳ, liếc Thích Thừa Tị một cái, dường như thấy gương mặt thoáng vặn vẹo khi cúi đầu.

Lục Kỳ đưa đến căn cứ quân sự ở thành Đa Rosa. Người nhẹ nhàng đặt xuống ghế da mềm, thì một mặc quân phục cấp bậc nhỏ bước tới. Người đó hành lễ với Lục Kỳ, khi thấy tiểu nhân ngư ghế, liền mỉm : “Đây là nhân ngư riêng của bệ hạ ? Quả thật quá mỹ lệ.”

Phù Linh mím môi, chút vui nhưng vẫn lễ phép đáp: “Cảm ơn lời khen. Bất quá là nam... dùng từ ‘mỹ lệ’ để miêu tả , quá chính xác?”

Người bật : “Nhân ngư của bệ hạ thật đáng yêu. Tộc nhân ngư vốn xinh , gọi ngươi là mỹ lệ chỉ là thuận miệng, ý gì khác, ngươi đừng để tâm.”

Phù Linh đối phương ác ý, đành gật đầu: “Ùm.”

Lục Kỳ dịu dàng xoa đầu tiểu nhân ngư vẫn thật sự vui vẻ, sang : “Lạc trung tướng, báo cáo tình hình Trùng tộc.”

Lạc Nguyên thu nụ , trở nên nghiêm túc. Hắn đến màn hình trung tâm, chỉ cho Lục Kỳ xem: “Trên đây là bộ dấu vết chúng truy của Trùng tộc. hiểu vì , bất kể tìm kiếm thế nào, đều thấy bóng dáng của chúng.”

Trong khi hai trò chuyện, Phù Linh tò mò quan sát xung quanh. Căn cứ tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật, khắp tường là các màn hình chiếu giả lập, chia thành từng khu vực với chức năng khác .

Cậu xem hiểu, liền vung nhẹ đuôi, yên lặng chờ Lục Kỳ. Hai chuyện suốt nửa giờ, đó Lục Kỳ bỗng hỏi: “Ngươi nghĩ xem, Trùng tộc ẩn nhiều năm như , đột nhiên xuất hiện ở thành Đa Rosa, khiến chúng thể tìm , mục đích của chúng là gì?”

Rõ ràng đang bàn chính sự, nhưng Phù Linh nhận Lục Kỳ càng lúc càng tiến gần hơn. Hắn , chỉ lặng lẽ lấy một bình xịt nhỏ trong túi áo, hướng về đuôi cá của phun nước, giống như đang tưới cây. Phù Linh khẽ run, đuôi cá lắc nhẹ. Bọt nước từ bình xịt đều đặn phủ lên từng vảy, đến mức ướt như khi ngâm trong nước biển, nhưng mang đến một cảm giác nửa khô nửa ướt, mơ hồ dễ chịu khiến khỏi nghiện. Cậu chỉ tiếp tục phun, khiến đuôi cá mềm vì thoải mái.

Lạc Nguyên thấy bộ cảnh đó, đưa tay lên che miệng, cố nhịn , nghiêm giọng : “Trùng tộc còn ẩn giấu, chứng tỏ nhất định chuyện gì đó buộc chúng hành động. rốt cuộc là thứ gì đủ sức hấp dẫn chúng như ?”

Hắn gõ nhẹ lòng bàn tay, trầm ngâm một lúc hít sâu: “Không... Không là thủ lĩnh Trùng tộc, Mạc Tư Đặc, sống chứ?!”

Lục Kỳ ngẩng mắt, mỉm vị tướng tự dọa : “Nếu Mạc Tư Đặc thật sự sống , chẳng việc đầu tiên của chúng là tìm thủ lĩnh ? Gây chú ý với chúng thì ích gì?”

Lạc Nguyên ngẫm nghĩ gật đầu: “Cũng đúng... nhưng thành Đa Rosa gì đáng để chúng mạo hiểm như ?”

Lục Kỳ cụp mắt, giấu ánh sâu thẳm, đáp khẽ: “Thành Đa Rosa , nhưng chủ thành thì .” Lạc Nguyên giật : “Chúng tới thành Đa Rosa là để... dẫn rắn khỏi hang ? Vậy chẳng chủ thành đang gặp nguy hiểm?”

Thích Thừa Tị đó cũng từng hỏi về động tĩnh ở chủ thành, vẻ cũng nghĩ đến khả năng . vì Tinh La mà mất bình tĩnh, chỉ bắt Trùng tộc cho bằng .

Lục Kỳ đặt bình xịt trở túi áo, phất tay : “Không cần lo, ngươi tiếp tục truy dấu Trùng tộc . Vất vả .”

Lạc Nguyên vội đáp: “Không vất vả, đáng lẽ thôi. Chỉ là... Bệ hạ, nhân ngư của ngài ngoan thật, ngủ .”

Lục Kỳ sang Phù Linh, khóe môi cong nhẹ, giọng mang theo ý vị rõ: “Có lẽ là vì đề tài của chúng hợp khẩu vị .”

Mới lạ , kẻ lừa đảo.

Lạc Nguyên nghi ngờ gì, gật đầu: “Vậy tiếp tục triển khai theo kế hoạch.”

Lục Kỳ gật nhẹ, ánh mắt dừng Phù Linh thật lâu, tiến đến, một tay ôm lấy eo nhỏ của nhân ngư, một tay đỡ qua phần đuôi cá, bế lòng.

Lạc Nguyên đầu bắt gặp cảnh đó, lập tức hít sâu một .

Trời ơi... Bệ hạ, đuôi nhân ngư thể tùy tiện chạm ! Cẩn thận kẻo quất cho một cái đó!

 

Loading...