Nhân Ngư Trong Truyện Ngược Buông Xuôi Thành Đoàn Sủng - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:19:53
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lạc Nguyên trong chốc lát nên nhắc nhở Lục Kỳ che mắt để thấy cảnh tượng , tuy rằng đại khái thể đoán đó là nhân ngư bệ hạ nhà ném ngoài.

bộ những gì dự đoán đều xảy . Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn để bệ hạ ôm trong ngực, bất kỳ phản ứng nào, ngoan ngoãn đến mức kỳ lạ.

Trong khoảnh khắc, Lạc Nguyên gần như cho rằng đó là nhân ngư giả. Dù , tất cả nhân ngư chạm đuôi đều sẽ phản ứng, thường thấy nhất là trực tiếp quất đuôi, nghiêm trọng hơn thì là há miệng c.ắ.n .

Nghe nghiêm trọng nhất còn lan truyền tin tức khắp nơi, cho nên việc “đuôi nhân ngư thể chạm trở thành kiến thức cơ bản ai ai cũng .

cảnh tượng mắt là kẻ thù lớn nhất của nhân ngư đang ôm tiểu nhân ngư trong lòng, thậm chí còn ôm cả đuôi cá, mà tiểu nhân ngư vẫn an ngủ trong n.g.ự.c kẻ thù, chút dấu hiệu tỉnh giãy dụa.

Chuyện quả thực... thể xem như kỳ tích.

Hắn thật sự chụp gửi lên mạng cho cả đám xem.

“Bệ hạ, ngài thật sự tiểu nhân ngư tin tưởng quá đó...” khỏi cảm khái.

Lục Kỳ cụp mắt nhân ngư trong ngực. Đối phương hô hấp đều đặn, rõ ràng ngủ thật, giả vờ.

Bị chạm đuôi cá mà vẫn tỉnh ?

Trong đáy mắt thoáng hiện một tia ý vị rõ, giọng điệu vẫn bình thản như thường: “Ừ, đúng là ngoan.”

khi Lục Kỳ bế nhân ngư phòng, đặt Phù Linh ngay ngắn giường chuẩn rời , tay bất ngờ nắm lấy. Hắn khẽ nhướng mày, chờ đối phương tỉnh hoặc lên tiếng.

Tiểu nhân ngư chẳng gì, vẫn nhắm mắt, nhưng hàng mày nhíu chặt, như thể đang gặp ác mộng.

Lục Kỳ giơ tay định gỡ tay đối phương , còn chạm tới cổ tay mảnh khảnh , thì nhân ngư động , đôi tay vòng qua cổ , kéo ngã xuống giường.

Hắn theo phản xạ cúi chặn đối phương , tay thuận thế bóp nhẹ lấy cổ nhân ngư.

Hắn dùng sức, chỉ là khống chế để đối phương loạn động, sợ nhân ngư thương, song thấy tiếng nhân ngư nhíu mày, khẽ rên trong cổ họng: “Đau.”

“Đau quá...”

Lục Kỳ thật lâu, thấy nhân ngư vẫn tỉnh , đoán là đang mơ . Hắn buông lỏng cảnh giác, rút tay khỏi cổ nhân ngư, chậm rãi cúi xuống gần hơn, thật sự xem, trong mộng nhân ngư sẽ điều gì.

Thực Phù Linh hề mơ. Cậu đang dùng tinh thần lực để kết nối với Thích Thừa Tị, đối phương cần thông qua quang não để trò chuyện, như thế sẽ tránh khác chú ý. Liên kết tinh thần là phương thức an nhất, kín đáo nhất.

Khi hình ảnh giả lập của Thích Thừa Tị xuất hiện trong tâm trí , xung quanh là một mảng tối đen, khí áp trầm nặng đến mức như nghiền nát .

Giọng Thích Thừa Tị trầm thấp: “Ta chẳng , hát cho Lục Kỳ ?”

Phù Linh nhắm mắt đáp: “Ta chỉ hát trong phòng, cho chính .”

Thích Thừa Tị khẽ lạnh: “Phù Linh, đừng quên đang gì. Tinh thần lực của ngươi và kết nối với , cảm xúc của ngươi đều cảm nhận .

“Đừng với là ngươi bệ hạ của chúng xúi giục.”

Phù Linh đương nhiên thể thật. Trong lòng hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ bình tĩnh: “Ta quên.”

Thích Thừa Tị lạnh giọng: “Vậy thì . Nhớ kỹ lời , đừng hát cho . Việc ngươi là tiếp cận , thu thập trạng thái tinh thần lực của truyền cho , hiểu ?”

Phù Linh gật đầu: “Rõ .”

Cậu tưởng thế là kết thúc, nhưng còn kịp thở , hình ảnh của Thích Thừa Tị vẫn biến mất. Ngay đó, trong đầu truyền đến những cơn đau dữ dội, như mưa bão đập ầm ầm óc. Cậu ôm đầu, cuộn , đuôi cá đập mạnh ngừng, bộc lộ rõ nỗi đau đớn và bất lực.

Ánh mắt Thích Thừa Tị lạnh lẽo, hờ hững : “Không dạy dỗ một chút thì ngươi nhớ lâu. Phù Linh, nhắc , đừng sự ôn hòa của Lục Kỳ mê hoặc. Hắn chính là kẻ từng suýt diệt tộc nhân ngư các ngươi.”

Những lời , Phù Linh chẳng lọt tai nữa. Cơn đau dữ dội như nổ tung đầu . Cậu chỉ ngủ, mỗi khi khỏe, chỉ cần ngủ là sẽ .

, thế nào cũng ngủ .

Đau quá... Thật khó chịu...

Hình ảnh giả lập của Thích Thừa Tị tan biến trong gian tinh thần. Vô tận bóng tối cuốn lấy Phù Linh, vùng vẫy trong đêm đen, đuôi cá giấy loạn như sắp khô cạn đến c.h.ế.t, cho đến khi...

Cho đến khi đột nhiên bừng tỉnh khỏi bóng tối. Trước mắt còn rõ gì, liền c.ắ.n mạnh xuống, đem bộ cơn đau phát tiết.

Chất lỏng ấm nóng tràn giữa môi răng, mùi tanh của m.á.u lan khắp khoang mũi. Cậu tỉnh táo thì bàn tay mạnh mẽ bóp lấy cằm, buộc buông thứ trong miệng , nâng cằm lên, kéo giãn cách.

Lúc mới phát hiện đang Lục Kỳ ôm trong ngực. À , là ôm cổ Lục Kỳ, kéo gần, nhưng đối phương bao trọn trong lòng...

Một tư thế kỳ quái, nhưng vô cùng dây dưa.

Lục Kỳ vẻ mặt ngơ ngác của tiểu nhân ngư, nhịn bật . Lực c.ắ.n ở vai cũng nặng, ác ý. Nếu nhân ngư thật sự cắn, chắc chắn chỉ để vết như , ít nhất cũng một miếng thịt. Hắn bóp nhẹ cổ tiểu nhân ngư, khẽ : “Ngươi rốt cuộc là cá là mèo hả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-ngu-trong-truyen-nguoc-buong-xuoi-thanh-doan-sung/chuong-21.html.]

Phù Linh khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu khẽ động: “Ta cũng là đầu tiên thấy dám bóp cổ cá."

Lục Kỳ bật : “Ừ, ngươi đúng, ngươi cả hai đều , ngươi là nhân ngư, là tiểu nhân ngư.” Phù Linh mím môi: “Ngươi thể buông ? Ta bảo đảm sẽ c.ắ.n ngươi nữa.”

Lục Kỳ còn dùng sức, nhưng cũng buông . Bàn tay đặt ở cổ đối phương, khẽ xoa nhẹ: “Mơ thấy ác mộng ?”

Phù Linh gật đầu, cẩn thận hỏi tiếp: “Ta mớ gì ?”

Phản ứng của quá mạnh, chắc chắn sẽ khiến nghi ngờ.

Quả nhiên, Lục Kỳ chậm rãi : “Có .”

Phù Linh hít sâu, tim như nhảy lên tới cổ họng: “Ta.... ?”

Lục Kỳ trực tiếp trả lời: “Chính ngươi gì, chẳng lẽ ?”

Phù Linh giả vờ lơ đãng: “Mơ thấy ác mộng thôi, bừa vài câu, nhớ chứ.”

Lục Kỳ khẽ : “Ừ, ngươi mơ thấy gì?”

Phù Linh lúng túng đáp: “Ta... quên .”

Lục Kỳ xoa cổ thêm mấy , buông tay, gật đầu : “Vừa ngươi còn kêu ‘đau’, xem chắc là một cơn ác mộng khiến thấu tận tâm can.”

Đôi mắt Phù Linh khẽ lóe, hàng mi dày run rẩy như cánh bướm. Ánh của dừng ở bả vai Lục Kỳ c.ắ.n một miếng, đỏ rực, m.á.u tươi đang chậm rãi chảy xuống. Lục Kỳ thì vẫn bình thản như chuyện gì, giơ tay lau vệt máu, chất lỏng đỏ sẫm dính đầu ngón tay, nổi bật đến chói mắt.

Hắn chằm chằm giọt m.á.u nơi đầu ngón tay, khẽ vuốt nhẹ, ánh mắt tối , sâu lường . Vẻ ôn hòa thường ngày dường như che phủ bởi một tầng cảm xúc khó đoán.

Phù Linh , trong lòng dâng lên chút áy náy. Cậu đầu tìm khăn giấy, đúng lúc đặt ở đầu giường liền rút , nhẹ nhàng lau vết m.á.u vai Lục Kỳ. Ngón tay mảnh dài của đó cẩn thận cầm lấy tay đối phương, tỉ mỉ chùi sạch vệt m.á.u đầu ngón tay. Động tác của cẩn thận đến mức gần như nghiêm túc quá mức, cứ như đang lau một món tác phẩm trưng bày trong phòng triển lãm, sợ đau Lục Kỳ, cũng sợ lau sạch.

lau xong, vết thương ở vai rỉ máu. Phù Linh bỏ tờ giấy dính m.á.u xuống, giục: “Ngươi mau tìm xử lý ."

Ánh mắt Lục Kỳ khẽ tối: “Căn cứ ở thành Đa Rosa còn khá xa, nơi mới lập lâu, nhân viên y tế đóng quân.”

“Hả?” Phù Linh ngẩn , “Ngay cả một nhân viên y tế cũng ? Vậy giờ ngươi tính ?”

Cậu thật sự thấy áy náy. Cắn một phát rách da, mà cầm m.á.u thì chẳng dễ chút nào. Dù răng nhân ngư sắc, xé thịt cũng chuyện khó.

Nhìn bả vai Lục Kỳ vẫn đang thấm máu, Phù Linh bất giác nhớ cảnh Tạp Tát l.i.ế.m miệng vết thương của Nguyên Tinh, khi m.á.u dừng ngay lập tức.

Lẽ nào nước bọt của nhân ngư tác dụng như ?

Cậu khẽ mím môi, lấy khăn giấy lau sạch vết m.á.u mới chảy , từ từ cúi xuống, thè đầu lưỡi mềm mại.

Ai, giờ chỉ động vật l.i.ế.m vết thương cho con của chúng. Từ nay về , giữa và Lục Kỳ chắc là thêm một tầng “nghĩa tình l.i.ế.m máu”. Hy vọng chờ khi bạch nguyệt quang của , Lục Kỳ thể nhớ điểm ... và đừng đem hầm.

Lục Kỳ trong đầu tiểu nhân ngư đang nghĩ gì, chỉ cảm nhận đầu lưỡi mềm ấm đang chạm nhẹ lên vai cổ . Cảm giác tê dại lan như dòng điện, ấm áp ẩm ướt, đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m từng chút một, đem đau đớn hóa thành cảm giác mơ hồ, khiến như chìm cơn mê.

Phù Linh cảm nhận mùi m.á.u dần tan, mới ngẩng đầu lên. Vết thương vai Lục Kỳ quả nhiên ngừng chảy, m.á.u còn thấm nữa.

Cậu thẳng dậy, : “Vậy chắc là .”

Đôi mắt Lục Kỳ còn sáng trong như thường ngày. Trời gần hoàng hôn, ánh nắng cuối cùng chỉ còn cách đường chân trời vài centimet.

Giọng khàn : “Tiểu nhân ngư, thấy đau đầu.”

Phù Linh nhướng mày, ngạc nhiên: “Sao đột nhiên đau đầu?”

Không l.i.ế.m vết thương tác dụng phụ, Nguyên Tinh cũng .

Lục Kỳ trả lời, chỉ đầu ngoài cửa sổ, xuyên qua lớp kính ngắm mặt trời dần lặn, ánh sáng cũng chậm rãi tắt .

Rồi , ánh mắt dừng ở cổ Phù Linh. Trên làn da trắng mịn, mảnh mai , còn hằn một vệt đỏ nhạt, dấu vết do bóp cổ khi nãy.

Chỉ chạm nhẹ thôi, hề dùng sức, mà để dấu như .

Thật là yếu ớt.

Ánh dần di chuyển lên, dừng ở đôi môi Phù Linh.

Khóe môi vẫn còn vương một vệt m.á.u đỏ tươi, là m.á.u từ vết thương của , giờ điểm xuyết gương mặt thanh lãnh của nhân ngư, tựa như một cánh hoa mai rơi nền tuyết, đến chói mắt.

Hắn chậm rãi cúi xuống, hai tay chống hai bên hông nhân ngư, giam trong vòng tay. Khi môi sắp chạm, dừng một giây, khẽ nghiêng đầu, giọng trầm thấp vang bên tai: “Tiểu nhân ngư, ngươi thể hát cho một bài ?”

 

Loading...