Nhân Ngư Trong Truyện Ngược Buông Xuôi Thành Đoàn Sủng - Chương 23 ( Tiếp )
Cập nhật lúc: 2025-12-02 14:29:19
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một đêm thể trở , Phù Linh đến nửa khuya mới . Khi tỉnh dậy, mặt trời lên cao.
Cậu dường như thấy bên ngoài tiếng động, hình như Ninh Nguyên đang tiếp khách.
“Thật xin ,” giọng Ninh Nguyên vang lên, “bệ hạ sáng sớm ngoài, đến viện nghiên cứu điều tra chuyện Trùng tộc. Việc thăm hỏi gia đình, e rằng đợi bệ hạ trở về.”
Người đến đáp: “Lần bệ hạ sơ suất trong việc bảo hộ, khiến tiểu nhân ngư kích hoạt cơ giáp lao ngoài tuyến đường. Chúng đến là để thăm hỏi tình hình gia đình.”
Ninh Nguyên gượng: “Nói là , nhưng dù là viện nghiên cứu đến thăm hỏi, cũng thể chủ nhân về mà tùy tiện xông , huống hồ đây là hoàng cung.”
“Chúng xông , là ngài mời chúng tiến . Hơn nữa, thăm hỏi gia đình là để xác nhận tình trạng của nhân ngư, nhân ngư ? Chúng cần xác nhận an .”
“Theo quy định của Liên Tinh, nhân viên viện nghiên cứu quyền thăm hỏi nhân ngư ở bất cứ nơi nào, ai phép ngăn cản.”
Ninh Nguyên vội vàng ngăn : “Thật sự xin , Phù Linh thiếu gia thường dậy muộn, hiện giờ e là vẫn đang ngủ. Hai vị xuống uống đợi một chút thì hơn.”
“Ra sức ngăn cản như ... chẳng lẽ bệ hạ đang ngược đãi nhân ngư?! Khó trách cho chúng gặp , tránh !"
Ninh Nguyên chỉ một , căn bản ngăn nổi hai , đành trơ mắt một trong đó lên lầu hai.
Phù Linh tiếng động, vội vàng cuộn trong chăn, bọc chăn thật chặt đến mức dài thêm một đoạn, cố ý thành dáng đuôi cá, trong lòng thầm cầu nguyện của viện nghiên cứu đừng phòng .
Khi nọ dọc hành lang tầng hai, chậm rãi tìm xem tiểu nhân ngư ở gian phòng nào, tiếng bước chân từ xa đến gần, tới cửa phòng Phù Linh thì đột nhiên cảm thấy một cỗ tinh thần lực cực mạnh từ đỉnh đầu ép xuống, buộc run rẩy, quỳ sụp xuống đất.
Một giọt mồ hôi lạnh lăn từ trán rơi xuống, lúc mới nhận sự khủng khiếp của áp chế đến từ tinh thần lực của một vị vương giả.
Hắn quỳ mặt đất, hướng nào, chỉ thể run giọng : “Bệ hạ.”
Sau cánh cửa, Phù Linh thấy tiếng xưng hô , trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài cửa, Lục Kỳ từ cổng lớn thong thả bước , tinh thần lực tỏa bao phủ bộ hoàng cung. Ngay cả Ninh Nguyên cũng ép đến mức thể buông tay, cùng nhân viên viện nghiên cứu quỳ xuống.
Lục Kỳ đến giữa sảnh, ánh sáng ngoài cửa chiếu kéo dài bóng mặt đất, trườn tới tận mặt những đang quỳ, dường như bao phủ cả họ.
Ánh sáng hắt ngược khiến gương mặt chìm trong bóng tối, càng khiến khí tức lạnh lẽo quanh thêm đáng sợ.
“Ninh bá, khách tới sắp xếp một chút?” Giọng bình đạm, tức giận, “Hay là... chuyện gì ngươi cho rằng cần báo với , nên tự tiện quyết định?”
Giọng điệu ôn hòa, nhưng áp suất thấp nặng nề cùng tinh thần lực cực độ áp chế rõ đang tức giận.
Ninh Nguyên cúi đầu: “Là thất trách, xin bệ hạ trách phạt.”
Lục Kỳ lạnh nhạt đáp: “Ừ, thất lễ với thượng cấp, chu lễ nghi nên phạt thế nào đây?”
Ninh Nguyên: “Hoàn tùy bệ hạ định đoạt.”
“Nghe căn cứ quân sự ở Đa Rosa đang phục hồi, thiếu giám sát. Ngươi giúp một chuyến .”
“Tuân lệnh.”
“À.... nhớ bên đó viện nghiên cứu cũng thiếu nhân lực, bằng ngươi mang theo hai qua đó.”
“Bệ hạ chịu phái qua, quả là vinh hạnh.”
Hai nhân viên viện nghiên cứu quỳ bên cạnh , thể hiểu? Rõ ràng bệ hạ và Ninh Nguyên đang chỉ cây dâu mắng cây hòe ám chỉ bọn họ.
Viện nghiên cứu tuy do Thích Thừa Tị thượng tướng quản lý, nhưng nếu bệ hạ xử lý bọn họ, chuyện chỉ là việc nhỏ. Mà Đa Rosa xa xôi, e khó về.
Nghĩ đến đây, một vội lên tiếng: “Bệ hạ...
Lục Kỳ liếc bảng tên n.g.ự.c , chậm rãi tới ghế sô pha xuống: “Lục , chuyện ?”
Lục T.ử Đồng gian nan gật đầu: “Bệ hạ, chúng đến thăm hỏi là do sự cố , tiểu nhân ngư kích hoạt cơ giáp ngoài ý , viện nghiên cứu lo cho sự an của nên mới đến kiểm tra đột xuất, tuyệt ý mạo phạm, thật xin .”
Lục Kỳ khẽ : “Ừm, thăm hỏi gia đình đương nhiên là cần thiết, chỉ là kiểm tra bất ngờ thì thất lễ. Sau bỏ quy định .”
Lục T.ử Đồng vội lành: “Phải, , quá thất lễ . Xin bệ hạ rộng lượng, chúng chỉ lo cho an nguy của nhân ngư."
“Ừ” Lục Kỳ nhàn nhạt đáp, mở quang não, hình chiếu sáng lên mặt, đầu ngón tay lướt nhẹ, bắt đầu việc.
Tinh thần lực áp chế vẫn tan, vẫn chặt chẽ bao phủ họ. Cả hai chỉ dám im lặng quỳ, dám trộm, cũng chẳng ai dám lên tiếng, ai đằng gương mặt bình thản , bệ hạ đang nghĩ gì.
Trong phòng, Phù Linh cuộn chăn như cái kén, ngoài dần yên tĩnh, thầm nghĩ nếu Lục Kỳ ngăn họ, chắc sẽ còn chuyện gì tới lượt .
Cậu buồn chán mở quang não, bao lâu t.h.u.ố.c giảm đau khiến mơ màng ngủ .
Từ trưa đến chạng vạng, ánh nắng từ từ nghiêng về phía tây, bóng đổ ngắn kéo dài. Lục T.ử Đồng bóng cửa sổ mà cảm thấy thời gian trôi bao giờ chậm đến .
Đôi chân quỳ đến tê dại, đau đến c.h.ế.t lặng. Tinh thần lực áp chế của bệ hạ vẫn hề nới lỏng. Ai bệ hạ tinh thần lực suy yếu, cần nhân ngư trị liệu chứ? Hắn sẽ là đầu tiên phản đối!
Mãi đến gần giờ cơm tối, Lục Kỳ mới thong thả xử lý xong công việc, xem qua bản báo cáo dấu vết kiểm tra Trùng tộc tắt quang não.
Ánh mắt lướt qua ba đang quỳ, như thể mới nhớ sự tồn tại của họ. Hắn thu tinh thần lực, giọng ôn hòa: “Thật , mải việc quá quên mất khách. Giờ cũng còn sớm, hai vị lẽ nên về thôi?”
Trên hành lang tầng hai, quỳ định gì đó thì Lục T.ử Đồng vội ho khan vài tiếng, ngắt lời đồng sự, cúi đầu : “Phải, , còn sớm. Chúng cũng sắp hết ca, dám quấy rầy bệ hạ dùng cơm”
Lục Kỳ khẽ : “Ninh bá, tiễn khách giúp .”
Ninh Nguyên từ từ dậy: “Vâng.”
Lục T.ử Đồng thấy Ninh Nguyên vững vàng, lên theo, nhưng phát hiện đôi chân chẳng còn lời, tê cứng đến mức như còn là của bản . Hắn hổ hoảng, quỳ lâu như ... sẽ liệt thật chứ? Nếu cắt chân, chẳng đời coi như xong !
Hắn ngẩng đầu cầu cứu bệ hạ, nhưng đối phương chỉ thản nhiên dậy rời , hề để tâm đến họ.
Hai bẹp đất gần một giờ, mới miễn cưỡng cảm giác chân, loạng choạng từng bước khỏi hoàng cung. Khi lên cơ giáp, cả hai cùng thở phào, trong mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi còn sót .
“Vậy báo cáo thăm hỏi gia đình điền thế nào đây?” Vưu Y cau mày. Lần đầu thăm hỏi mà ngay cả mặt nhân ngư cũng gặp, còn quỳ nửa ngày đuổi .
Lục T.ử Đồng liếc tờ biểu mẫu trống trơn, thở dài: “Còn thể điền gì? Tất cả đều định, hài lòng.
Vưu Y vội : “Vậy... phần nhân ngư an và thể trạng ’ điền ?”
Lục T.ử Đồng suýt tức ói máu: “Ngươi ngu ? Tất nhiên là điền an , khỏe mạnh chứ còn gì nữa!”
Vưu Y “À” một tiếng, hỏi: “Như là giả ? Nếu tiểu nhân ngư thật sự gặp nguy hiểm, chẳng chúng đang bao che dung túng ?”
Lục T.ử Đồng giơ tay tát nhẹ lên đầu Vưu Y: “Ta cho ngươi , hôm nay chúng thấy tiểu nhân ngư, an , khỏe mạnh. Còn xảy chuyện gì, thì đó là chuyện , liên quan đến hôm nay.” “Bệ hạ đối với nhân ngư thế nào, tinh tế đều . Nhân ngư với bệ hạ là kẻ thù đội trời chung, tiểu nhân ngư thể sống bao lâu chứ? Bệ hạ hôm nay rõ ràng cho chúng gặp , như chứng tỏ tiểu nhân ngư nhất định gặp nguy hiểm. đó chuyện chúng thể can thiệp, ngươi hiểu ?”
Vưu Y gật đầu, sắc mặt chút khó coi: “Hiểu .”
Ai, đáng thương cho tiểu nhân ngư.
Đáng thương Phù Linh lúc đang ở trong phòng chờ bữa tối. Sau khi tỉnh , phát hiện bên ngoài vẫn yên tĩnh, thời gian mới thấy hơn bốn giờ, sắp đến bữa tối, chắc đều rời .
bữa tối của vẫn mang tới. Nghĩ đến hôm qua là Lục Kỳ tự đưa cơm, lẽ việc mọc hai chân là bí mật, thể để khác , sợ lộ tin tức. Vì , e rằng máy cũng phép mang cơm đến.
Đến năm giờ, cửa phòng khéo vang lên tiếng gõ, giọng Lục Kỳ truyền : “Ta thể , Phù Linh?”
Phù Linh đáp: “Mời .”
Cậu thầm mừng, bữa tối tới !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-ngu-trong-truyen-nguoc-buong-xuoi-thanh-doan-sung/chuong-23-tiep.html.]
Lục Kỳ đẩy cửa, liền thấy nhân ngư giường cuốn chăn kín , như con kén tròn vo. Hắn bật : “Sao ngươi cuốn như ?"
Phù Linh xoay đáp: “Người của viện nghiên cứu đến thăm hỏi gia đình lúc ngươi vắng, sợ họ nên cuốn chăn kín .”
Lúc cuốn thì quá tay, giờ gỡ khó. Cậu lăn lộn nửa ngày mà tháo .
Trước mắt bỗng vươn tới một bàn tay thon dài, các khớp xương rõ ràng. Ngón tay lạnh chạm cổ , một tay khác luồn lưng, nhẹ nhàng vén chăn lên. Chỉ một động tác, mà khiến cảm thấy kỳ lạ khó tả.
Lục Kỳ , nhưng từ góc độ của Phù Linh thể thấy rõ đường cằm rắn rỏi cùng yết hầu khẽ chuyển động, phảng phất thở của hormone tỏa khiến khỏi run rẩy.
Cùng lúc đó, Lục Kỳ sờ thấy phần chăn kẹt, liền bế lên, một lớp một lớp tháo chăn khỏi .
Phù Linh lập tức thấy dễ chịu hơn nhiều, hỏi: “Nhân viên thăm hỏi gia đình ?”
Lục Kỳ gật đầu.
Phù Linh “À” một tiếng, hỏi tiếp: “Họ thấy ? Ngươi gì với họ?”
Lục Kỳ nhạt, khẽ kéo chăn che : “Chiều nay bận quá, kịp tiếp đãi, họ liền tự về.”
“À...” Phù Linh bưng bữa tối, hiển nhiên tin: “Chỉ thôi?”
Lục Kỳ nhàn nhạt đáp: “Ta , bao giờ ép buộc khác. Họ chờ thì tự .”
Phù Linh xúc một muỗng cơm, hỏi: “Vậy ngươi bận việc gì thế? Chuyện Trùng tộc ?”
Lục Kỳ ánh mắt khựng , nhưng vẫn điềm nhiên : “, Trùng tộc tập kích viện nghiên cứu. Hiện chuyên môn đang xác định dấu vết...”
Phù Linh vội ngắt lời: “Được , đừng nữa, ăn cơm.”
Biết càng nhiều, c.h.ế.t càng nhanh, vẫn nên ngoan ngoãn yên thì hơn.
Lục Kỳ bật : “Sao, ngươi ?”
Phù Linh gật đầu: “Không .”
Lục Kỳ khẽ: “Thật đáng tiếc.”
Phù Linh hiểu tiếc điều gì, chỉ chăm chú ăn cơm.
Lục Kỳ thoáng qua làn da trắng như tuyết lộ ngoài của tiểu nhân ngư, mở hòm t.h.u.ố.c bên cạnh, : “Ngươi cứ ăn , t.h.u.ố.c cho ngươi."
Phù Linh gật đầu, chủ động duỗi chân , gác lên đùi Lục Kỳ.
Lục Kỳ tháo băng gạc hôm qua xuống, dùng bông tẩm t.h.u.ố.c sát trùng lau sạch lớp bột t.h.u.ố.c cũ. Khi lớp t.h.u.ố.c trôi , cẳng chân hiện nhẵn nhụi, tỳ vết, vết răng hôm qua như từng tồn tại.
Đáy mắt Lục Kỳ thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng giấu , khẽ:
“Xong .”
Phù Linh ngẩn , cảm thấy tốc độ quá nhanh, thậm chí thấy Lục Kỳ dán băng mới. Cậu cúi đầu , tìm mãi cũng thấy vết thương, ngạc nhiên hỏi:
“Thương... lành ?”
Lục Kỳ ậm ừ đáp, ý vị khó đoán.
Phù Linh kinh ngạc đến mức đặt luôn cả bát cơm xuống, kỹ cẳng chân một hồi, cuối cùng thốt lên: “Lục Kỳ, t.h.u.ố.c của ngươi lợi hại quá!”
Lục Kỳ dịu dàng đáp: “Có lẽ, là do khả năng tự phục hồi của ngươi quá mạnh.”
Phù Linh giật . Nói đến khả năng tự phục hồi... nguyên chủ chẳng chính vì m.á.u thịt thể chữa bệnh mà vai chính mổ lấy nấu canh cho bạch nguyệt quang ? Nghĩ đến đó, rùng . Dù thế nào cũng thể để Lục Kỳ tác dụng đó của . Cậu vội vàng : “Chắc chắn là t.h.u.ố.c !”
Lục Kỳ tranh luận thêm, chỉ dặn nghỉ ngơi rời .
Vừa khỏi phòng, vòng tay quang não sáng lên, là Đạt Lâm phu nhân gọi đến: “Bệ hạ, và Nguyên Tinh về đến nhà. Có tin vui , bác sĩ bảo bệnh tình của Tiểu Tinh chuyển biến . Hắn còn thật khoa trương, gì mà kỳ tích y học... cũng hiểu lắm, nhưng tinh thần lực của Tiểu Tinh đang tự chữa trị” Giọng phu nhân run run, gần như xúc động đến phát .
Lục Kỳ nhạt: “Chúc mừng. Bác sĩ nguyên nhân ?”
Đạt Lâm phu nhân lắc đầu: “Không ”
Lục Kỳ tiếc nuối : “Đáng tiếc thật. Trên đường về, uống t.h.u.ố.c ?”
“Thuốc đó giờ chẳng còn tác dụng gì nữa.”
Tức là uống.
Lục Kỳ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Tạp Tát hát cho chứ?”
“Không .”
Lục Kỳ gật đầu: “Vậy cứ tiếp tục quan sát thêm.”
Đạt Lâm phu nhân : “Được. Lần thật cảm ơn bệ hạ, và gửi lời xin tới Phù Linh.” Lục Kỳ mỉm : “Ta sẽ.”
Cuộc gọi kết thúc, nụ môi dần tắt. Ánh mắt rơi xuống tờ giấy bàn, báo cáo kiểm tra của Phù Linh.
Đêm , trăng treo cao giữa trời. Ánh trăng xuyên qua song cửa, màn che lọc chỉ còn một tầng mờ ảo, rải lên mặt nước trong bể cá, ánh lên những gợn sáng lấp lánh.
Phù Linh giường, vui vẻ lướt quang não thì cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.
Cậu giật b.ắ.n , vội tắt quang não. Vài giây mới nhớ , nơi nhà , cũng chẳng cha .
Cậu liếc thời gian, nửa đêm. Giờ tới gõ cửa?
Cậu kéo chăn che , cẩn thận hỏi: “Ai?”
Ngoài cửa vang lên giọng Lục Kỳ: “Là , Lục Kỳ.”
Phù Linh cau mày: “Có chuyện gì ?”
Lục Kỳ đáp: “Chuyện đuôi cá của ngươi, chút manh mối.”
Nghe , Phù Linh lập tức : “Cửa khóa, mời .
Cửa mở khép, , rõ tiếng khóa cửa.
Lục Kỳ từng khóa cửa khi phòng , còn là giữa đêm... Một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên, nhưng cụ thể là vì .
Cậu hỏi: “Sao khóa cửa?” Lục Kỳ chậm rãi tiến đến mép giường, đáp: “Có vài chuyện... thể để khác thấy”
Phù Linh “À” một tiếng, ngẩng đầu đối diện ánh mắt .
Trong phòng tối mờ, rõ biểu cảm của Lục Kỳ, định bật đèn thì cổ tay giữ , đối phương nắm chặt trong lòng bàn tay.
Phù Linh hoang mang hỏi: “Sao ?” Người kéo cổ tay đến gần, thở nóng rực phả lên cổ, trượt đến vành tai, nồng nặc, dính nhớp, như rượu mạnh khiến choáng váng.
Phù Linh còn kịp mở miệng, đồng t.ử co rút, ở cách gần đến , thấy trong mắt Lục Kỳ ánh lên một tia u hồng. Khuôn mặt đàn ông còn vẻ ôn hòa như , mà phủ đầy khí tức lạnh lẽo và âm trầm.
Lúc , mới nhận trạng thái tinh thần của Lục Kỳ cực kỳ bất , hỗn loạn như những sợi tơ rối cách nào gỡ, càng gỡ càng vỡ nát.
“Tiểu nhân ngư.” Lục Kỳ khẽ , giọng trầm thấp, “Ngươi đang sợ ?”
Ngón tay lạnh lẽo của lướt qua xương quai xanh và cổ Phù Linh, chậm rãi vuốt ve gương mặt tinh xảo . Đôi mắt rũ xuống, ánh sâu thẳm như nuốt chửng mặt.