Nhân Ngư Trong Truyện Ngược Buông Xuôi Thành Đoàn Sủng - Chương 24
Cập nhật lúc: 2025-12-02 14:30:33
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phù Linh rụt , giọng khẽ run: “Không.”
Cậu lùi về , lưng chạm đến đầu giường, thật sớm thể lùi thêm nữa. đàn ông mặt vươn tay bắt lấy mắt cá chân , cho động đậy. Động tác mạnh mẽ mà dứt khoát, giọng vẫn ôn hòa: “Dối trá. Còn sợ , đồ lừa gạt.”
Từ khi xuyên trong truyện đến nay, Phù Linh đầu tiên chân chính cảm nhận cái gọi là “Lục Kỳ khiến khiếp sợ” mà nguyên văn miêu tả. So với dáng vẻ ôn hòa ban ngày, giờ phút dường như là một khác.
Lục Kỳ thật lâu, mới hỏi: “Ngươi đoán xem, cái manh mối về đuôi cá... là cái gì?”
Phù Linh vô thức nuốt nước miếng, yết hầu khẽ động. Căng thẳng khiến cứng đờ, mơ hồ cảm giác một luồng nguy hiểm mãnh liệt. So với ban ngày, hiện tại cảm thấy đàn ông mặt thể bất cứ chuyện gì.
Tỷ như... mổ ngay tại chỗ.
Đoạn miêu tả về nhân ngư trong nguyên văn bỗng nhiên ùa về trong đầu , từng chữ như khắc da thịt.
[Trong phòng thí nghiệm lạnh băng, Phù Linh nhốt giường thí nghiệm. Hai tay, cổ và đuôi cá đều khóa sắt cổ định, ngay cả đầu cũng thể.
Lục Kỳ mặc blouse trắng , tay đeo găng cao su, tao nhã bước đến mép giường. Hắn ấn nút điều khiển, giường “trạm” một tiếng nâng lên. Đầu ngón tay lướt qua hàng dụng cụ phản chiếu ánh bạc lạnh lẽo.
Phù Linh mở to mắt , đồng t.ử co rút, giãy giụa thoát . ổ khóa cảm ứng điện lưu lập tức kích hoạt, luồng điện đau đớn xuyên khắp khiến y vô lực ngã xuống. Y chỉ thể run rẩy cầu xin: “Cầu ngươi... cho một cái c.h.ế.t nhanh..”
Lục Kỳ khẽ , nụ ưu nhã mà tàn khốc. Khi d.a.o phẫu thuật trong tay hạ xuống, nụ trở nên đáng sợ tột cùng. Lưỡi d.a.o lạnh băng chạm lên n.g.ự.c y.
Phù Linh run lẩy bẩy, sợ hãi từ sâu trong linh hồn dâng trào: “Không... đừng mà...
Lưỡi d.a.o dứt khoát cắt mở lồng ngực, m.á.u tươi trào , men theo da chảy xuống, ấm nóng dính nhớp. Cảm giác sinh mệnh từng chút rời , mà y chỉ thể tuyệt vọng cảm nhận hết thảy.
Y thấy ác ma Lục Kỳ hạ d.a.o nữa, cắt đến phần eo và đuôi cá. Vảy cá tung tóe như châu ngọc, mà , nụ tàn nhẫn, khát máu.
Phù Linh run bắn, đột nhiên đẩy mạnh đối phương: “Đừng gần !”
Lục Kỳ nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh . Sức Phù Linh lớn, hai gần như vẫn duy trì cách cũ. Hắn mỉm nhẹ giọng: “Ngươi thể chạy , hả?”
Phù Linh theo bản năng trốn, dậy kéo ngược , mắt cá chân rơi tay Lục Kỳ.
Cậu chỉ thể run giọng hỏi: “Lục Kỳ, ngươi rốt cuộc gì? Ta... đắc tội ...
Bạch nguyệt quang còn trở về, bây giờ mổ chứ?!
Lục Kỳ khẽ, đáp, chỉ buông lỏng tay.
Phù Linh kịp chạy, ôm ngang . Một tay đỡ lưng, một tay giữ đầu gối, dễ dàng nhấc bổng khỏi giường.
Cảm giác khác hẳn lúc còn là nhân ngư. Khi đuôi cá, cơ thể nặng gấp đôi thường, ôm lên khó. bây giờ, trong lòng Lục Kỳ nhẹ như .
Hắn ôm đến cạnh ao, xổm xuống, để đối phương kịp phản ứng ném thẳng nước.
Biển nước cuộn trào bao phủ, Phù Linh sặc, chỉ im lặng chờ. Khi ngoi lên, liền thấy kẻ gây họa đang bên mép ao , ý biến mất, chỉ còn mày khẽ nhíu: “Tiểu nhân ngư, đuôi cá của ngươi ?”
Phù Linh ngớ : “Không đuôi cá... biến thành chân .”
Lục Kỳ khẽ giãn mày, song vẫn ý . Hắn đưa tay khuấy nước, giọng trầm thấp: “Vậy... biến cho xem.”
Phù Linh , cảm thấy rõ ràng chút bình thường. Cậu lặng lẽ lặn xuống, định tránh xa một chút.
Lục Kỳ đột nhiên mở miệng, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc khẽ : “Đuôi cá của ngươi biến .”
Phù Linh mở to mắt, xuống nước, quả nhiên, hai chân biến mất, đó là một chiếc đuôi cá sáng lấp lánh!
Cậu thể chuyển đổi hình thái ?
Lên bờ mọc chân, xuống nước biển đuôi cá?
...Cũng ngầu thật.
Cậu kinh ngạc với năng lực biến hình đột ngột của , một tay đẩy làn nước biển, thò trong ao, mò xuống, ngoài dự liệu của Phù Linh, sờ thấy đuôi cá của !
Phù Linh như điện giật, đột nhiên quẫy mạnh cái đuôi, cả bật lên, b.ắ.n xa khỏi bờ.
Cậu đung đưa thể trong nước, lắc lư hai vòng bất ngờ nhảy lên mặt hồ, đuôi cá mang theo một mảng nước b.ắ.n tung tóe về phía Lục Kỳ, khiến ướt như “gà chui nồi canh”.
Lục Kỳ né tránh. Thật thể tránh , nhưng . Hắn chỉ chăm chú chằm chằm tiểu nhân ngư trong ao, bóng phản chiếu mặt nước. Một tay gạt mái tóc ướt dính trán, ánh mắt u tối khóa chặt Phù Linh, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ khó đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-ngu-trong-truyen-nguoc-buong-xuoi-thanh-doan-sung/chuong-24.html.]
“Người cá lên bờ khó, nhưng xuống nước dễ vô cùng.”
Phù Linh cũng chớp mắt, chỉ là khác ở chỗ Lục Kỳ coi như con mồi để trêu chọc, còn đang cảnh giác đến cực điểm.
Giây tiếp theo, Lục Kỳ bờ phóng nhảy xuống ao, làn nước b.ắ.n tung về phía Phù Linh. Cậu theo bản năng nhắm mắt, nghiêng đầu né tránh, nhưng động tác cho Lục Kỳ cơ hội tiến gần.
Người lướt tới trong nước, trong khoảnh khắc vòng tay ôm lấy eo , hai dán sát . Không hôm nay Lục Kỳ phát điên cái gì, cứ chạm đuôi cá của .
Phù Linh quẫy đuôi giãy giụa, nhưng Lục Kỳ như bóng với hình. Cuối cùng, vẫn ôm gọn lòng, ép tới sát vách ao.
Cậu kẹp giữa vách tường và lồng n.g.ự.c Lục Kỳ, lưng va tường, nhịp tim đập hỗn loạn, giữa yên tĩnh đều thể rõ tiếng tim hai đập dồn dập.
Phía lưng lạnh buốt dán lên vách ao, cái lạnh thấm sâu cơ thể. Không là vì nước lạnh, vì áp lực từ mắt, Phù Linh khẽ run, giọng khàn nhẹ: “Ngươi rốt cuộc gì?”
Lục Kỳ vây chặt lấy tiểu nhân ngư, nụ đẫm mùi nguy hiểm khẽ cong nơi khóe môi. Ánh mắt sức nặng như thực thể, lướt qua khuôn mặt Phù Linh, dừng ở chóp mũi, trượt xuống môi, cuối cùng dừng nơi cổ.
Chiếc cổ thon dài trắng mịn, mảnh mai như cổ thiên nga, đẽ nhưng yếu ớt, chỉ cần bóp nhẹ, e là sẽ gãy rời. Ánh u đỏ trong mắt Lục Kỳ càng thêm sâu, chậm rãi áp sát, ánh mắt luyến lưu nơi cổ Phù Linh.
Phù Linh cứ cảm giác đang lựa chọn gì đó... Ừm... tỷ như chỗ xuống miệng?
Quả nhiên, giây tiếp theo, cảm thấy cổ và vai thứ gì nóng rát áp lên, Lục Kỳ c.ắ.n cổ . Răng nanh sắc nhọn đ.â.m xuyên da thịt, cơn đau tức khắc lan tỏa, Phù Linh bật kêu một tiếng, đuôi cá quẫy mạnh theo bản năng.
“Lục Kỳ... ngươi buông ... đau quá...
Đối phương vẫn buông. Cậu cảm nhận m.á.u tươi trong cơ thể Lục Kỳ hút , cơn choáng váng dâng lên, cánh tay yếu đến mức nâng nổi. Cơn đau khiến ngẩng đầu, để lộ yết hầu nhô lên và xương quai xanh rõ ràng, vẻ nơi ranh giới cực hạn.
Đuôi cá đối phương giữ chặt, mệnh môn đều lộ trần trụi . Toàn Phù Linh chẳng còn chút sức lực nào, chỉ dựa cánh tay Lục Kỳ ôm chặt mà chìm xuống nước.
vẫn tức đến run, gọi: “Lục Kỳ! Lục Kỳ!” Người như chẳng thấy gì.
Phù Linh cau mày, nghiêng đầu c.ắ.n lên vai Lục Kỳ. thật sự còn sức, c.ắ.n mãi cũng chẳng gì, chỉ để vài dấu hằn mờ, da còn rách. Cậu gần như dốc cạn bộ sức lực, chỗ vai đau nóng rát, m.á.u chảy khiến khóe mắt ứa giọt lệ sinh lý, nước mắt càng lúc càng nhiều, cuối cùng rơi xuống, hóa thành trân châu lấp lánh trong ao nước.
“Lục Kỳ... ngươi cái đồ khốn..”
Ý thức dần mờ , khi rơi bóng tối, Lục Kỳ cuối cùng buông .
Hắn đỡ lấy tiểu nhân ngư bất tỉnh trong lòng, để chìm xuống nước. Khi , ánh u đỏ trong mắt mới dần phai, sắc mặt trở bình tĩnh, còn vẻ tàn bạo khát m.á.u như .
Chỉ là khi thấy vệt m.á.u đỏ lan trong ao, giữa mày chau chặt. Vội vã bế tiểu nhân ngư lên, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Nước đuôi cá thấm hết chăn, đuôi xinh biến thành đôi chân.
Lục Kỳ lập tức lấy hộp thuốc, bôi d.ư.ợ.c lên vết thương ở vai tiểu nhân ngư, đó chăn sạch, đắp cẩn thận cho . Tay Phù Linh vì mất m.á.u mà lạnh buốt, nắm lấy, truyền ấm, nhét trở trong chăn.
“...Nước.” Phù Linh mê man gọi nhỏ. Lục Kỳ ghé sát mới rõ, tiểu nhân ngư khát nước.
Hắn dùng muỗng đút từng ngụm nhỏ cho uống. Sau một hồi bận rộn, mới yên lặng, ngủ say. Lục Kỳ bên giường, lặng lẽ trông cho đến hừng đông.
Khi tia nắng ban mai mờ nhạt chiếu mặt nước, Lục Kỳ khẽ ao, kiểm tra mạch ở cổ Phù Linh. Thấy mạch định, mới thở phào, âm thầm yên tâm. Sau đó, điều chỉnh chế độ bữa ăn của máy phục vụ thành món thanh đạm, thêm một ly sữa bò, cài đặt chức năng “gõ cửa khi ” mới rời khỏi phòng nhân ngư.
Đến giữa trưa, khi xử lý xong việc, Lục Kỳ tháo cặp kính viền vàng sống mũi xuống, hỏi Ninh Nguyên: “Cơm trưa đưa đến ?”
Ninh Nguyên thở dài: “Đưa , nhưng hiểu hôm nay Phù Linh thiếu gia hứng, gần như chẳng ăn miếng nào. Có bệnh ?”
Lục Kỳ tắt quang não, đầu ngón tay khựng , khẽ nhếch môi khổ: “Đến cơm cũng ăn, xem là đang giận ."
Ninh Nguyên khó hiểu hỏi: “Nói mới nhớ, bệ hạ hôm qua hình như tỉnh sớm hơn thường lệ? Sáng nay ở đây .”
Ánh mắt Lục Kỳ thoáng lạnh: “Thì ?”
Ninh Nguyên vội : “Ta vui chứ! Bệ hạ mà tỉnh sớm hơn , chứng tỏ tinh thần lực chữa trị, hiệu quả rõ rệt, quả là chuyện đại hỷ!”
“Là tiểu nhân ngư hát cho ngài ? chẳng thấy tiếng ca nào..”
Lục Kỳ cụp mắt, trong lòng rõ lý do.
Là m.á.u nhân ngư.
Có điều, điều khiến đau đầu bây giờ là... tiểu nhân ngư đang giận .
“Ta xem .”