Nhân Ngư Trong Truyện Ngược Buông Xuôi Thành Đoàn Sủng - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-12-04 11:00:40
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phù Linh mơ một giấc mộng, là cùng Thích Thừa Tị đơn phương kết nối tinh thần, mà là một giấc mộng rõ ràng.

Cậu mơ thấy kết cục của chính , chính xác hơn, là kết cục của nguyên chủ, nhưng trải qua .

Trong mộng, khóa chặt giường thí nghiệm lạnh băng, thể thể cử động, tuyệt vọng và bất lực đè nặng lên . Cậu thấy Lục Kỳ từng bước một đến bên cạnh giường, ánh mắt hai giao . Người nọ còn vẻ ôn hòa thường ngày, mà đó là sự lạnh lẽo và khát máu.

Lục Kỳ trong mộng cầm con d.a.o phẫu thuật lóe sáng, chậm rãi tiến gần, dường như sắp hạ xuống ngay n.g.ự.c .

Phù Linh liều mạng giãy giụa, cái vòng khóa cổ tay vốn thể lay chuyển thoát , đột ngột nắm lấy cổ tay Lục Kỳ, ngăn con d.a.o tiến đến gần.

“Lục Kỳ..”

Lục Kỳ g.i.ế.c , vì cứu bạch nguyệt quang. Cậu thế nhưng tìm nổi một lý do để thuyết phục đối phương buông tay...

Phù Linh tuyệt vọng Lục Kỳ, trong đôi mắt sâu thẳm , thấy một tia đỏ sẫm nhảy lên như ngọn lửa, rõ rệt và mãnh liệt hơn .

Cậu như ánh sáng đỏ hút , ý thức dần mờ .

Lục Kỳ xoay , bước lên giường tiểu nhân ngư. Hắn cúi , kề sát chiếc cổ lộ ngoài chăn, làn da mịn màng, trắng như tuyết. Vết thương đó biến mất dấu vết, khôi phục sự hảo ban đầu, tinh khiết tì vết.

Trong thế giới tinh thần, Mạc Tư Đặc gào thét: “Hoàn mỹ mà yếu ớt! Chỉ cần c.ắ.n nhẹ một cái, m.á.u ngọt sẽ tuôn ngừng, mau, c.ắ.n , nghiền nát , xé rách !”

Lục Kỳ vẫn dừng bên cổ Phù Linh, nhưng theo lời Mạc Tư Đặc. Trong mắt , ánh đỏ lóe lên tắt, khi rõ khi mờ, song từng thật sự hạ miệng.

Hắn vật lộn trong thống khổ, cúi xuống, môi khẽ chạm lên môi tiểu nhân ngư, từ nụ hôn nhẹ chuyển thành sâu hơn. Hắn ôm chặt trong lòng, như hòa đối phương tận xương tủy.

Phù Linh đột nhiên bừng tỉnh. Cậu suýt chút nữa cuốn sắc đỏ đó, nhưng cảm giác nghẹt thở trong hiện thực kéo về. Cậu mở to mắt, nhận chính đang khác chiếm đoạt.

Cậu sững sờ, giãy giụa kịch liệt, cố đẩy , nhưng đối phương như ma quỷ, hề để tâm.

Phù Linh “ưm” một tiếng, c.ắ.n mạnh đầu lưỡi đối phương, khiến đau đến buông .

Cậu ngửa giường, thở dốc ngừng. Cả cơn ác mộng lẫn nụ hôn sâu trong hiện thực đều khiến khó mà thở nổi, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Một lúc , Phù Linh mới dần bình tĩnh . Cậu về phía Lục Kỳ, đối phương đang cau mày, vẻ mặt đầy thống khổ, như thể đang cố giữ lấy chút thanh tỉnh cuối cùng.

Phù Linh đầu ngoài cửa sổ, trời tối sẫm. Cậu ngờ ngủ lâu đến thế.

Như , Lục Kỳ... Mạc Tư Đặc ăn mòn ? dáng vẻ phân liệt của hiện tại, dường như vẫn chiếm lấy tinh thần.

Cậu khẽ gọi: “Lục Kỳ... ngươi ?”

Lục Kỳ khàn giọng đáp: “Xin .”

Hắn xoay định rời , nhưng tay giữ chặt. Tim chấn động mạnh.

Nếu khi nãy Phù Linh chỉ là vô thức nắm tay trong mộng, thì lúc tiểu nhân ngư rõ ràng thể biến thành quái vật, mà vẫn giữ .

Hắn đầu, chỉ thấy Phù Linh khẽ hát. Tiếng ca chậm rãi vang lên, dòng tinh thần lực hỗn loạn xoa dịu, giúp chống sự xâm lấn của Mạc Tư Đặc.

Phù Linh nhắm mắt hát thật lâu, cho đến khi Lục Kỳ tỉnh táo , chủ động nắm tay , khẽ : “Được , Phù Linh. Đừng hao tổn tinh thần lực nữa.”

Cậu mới dừng hát, thấy Lục Kỳ khôi phục vẻ ôn hòa thường ngày, bèn nhẹ nhõm thở , giọng nhỏ nhẹ như đang tự an ủi: “Không .”

Lục Kỳ khẽ mỉm , ánh mắt mang theo ôn nhu. dám nán quá lâu: “Hao tổn tinh thần lực , mau nghỉ . Ta đây.”

Phù Linh vội : “Ngươi tự khóa ?”

Lục Kỳ khựng bước, bình thản đáp: “Không , đừng nghĩ nhiều.”

Hắn định , nhưng tay kéo mạnh hơn. Tiểu nhân ngư ngẩng đầu : “Nếu ... đêm nay ngươi ở . Quan sát xem ?”

Lục Kỳ thật sâu, hỏi: “Quan sát cái gì?”

Phù Linh nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là xem đêm nay ngươi biến thành quái vật nữa .”

Lục Kỳ khẽ bật , hỏi : “Nếu thật sự biến thành quái vật thì ? Ngươi sẽ sợ chứ?”

Phù Linh gật đầu thật lòng.

Quả nhiên...

Lục Kỳ cụp mắt, giấu tia mất mát thoáng qua. Đêm qua tiểu nhân ngư sợ hãi. Dù là ai, thấy biến thành quái vật cũng đều sẽ sợ, sẽ ghét, kể cả Phù Linh. thấy giọng Phù Linh vang lên: “Không . Nếu thấy ngươi sắp biến thành quái vật, sẽ hát cho . Hy vọng tiếng ca của vẫn còn hữu dụng”

Khóe môi Lục Kỳ khẽ cong, giọng trầm thấp mà dịu dàng: “Hữu dụng, hữu dụng.”

Phù Linh mỉm , nhẹ giọng : “Vậy thì... ngươi cùng ăn cơm tối .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-ngu-trong-truyen-nguoc-buong-xuoi-thanh-doan-sung/chuong-30.html.]

Lục Kỳ khẽ : “Được.”

Lục Kỳ tỉnh táo lâu, lâu đến mức thể cùng Phù Linh xem kịch, ăn cơm.

Hắn tiểu nhân ngư thì tựa đầu giường, gục xuống bàn, khi thì đặt chân, khi quấn lấy chân , chỉ trong một bữa cơm mà đổi bao nhiêu tư thế.

Từ tới nay luôn cảm thấy, việc dùng bữa là điều cần coi trọng nhất về lễ nghi, ăn uống đúng mực thì việc mới thể đấy.

lúc Phù Linh phá vỡ “đúng mực” , dáng vẻ rõ ràng lười biếng, đáng yêu, tự nhiên và thoải mái đến kỳ lạ.

Hắn bỗng thấy tiểu nhân ngư đúng, hoàng cung là nhà của , trong nhà thả lỏng một chút thì cũng . Sau khi ăn no, Phù Linh uống một ly nước ép trái cây tươi do Lục Kỳ tự tay ép. Có lẽ vì no bụng nên buồn ngủ, hoặc thể do ca hát hao tổn tinh thần lực, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới. Kịch còn chiếu hết, mí mắt bắt đầu sụp xuống.

“Ta mệt , ngủ. Ngươi đừng lén về tự khóa , cứ ngủ cạnh . Nếu ngươi cảm thấy sắp biến thành quái vật, thì lập tức đ.á.n.h thức .” Phù Linh gắng gượng chống cơn buồn ngủ, dặn dò.

Lục Kỳ bật tiểu nhân ngư, khẽ đáp: “Được.”

Rõ ràng là quan sát , mà cuối cùng thành quan sát chính .

Phù Linh từ tấm đệm mềm nhảy xuống, định tự bò lên giường. Ai ngờ cơn buồn ngủ ập đến quá nhanh, thậm chí kịp giãy giụa, gục xuống ngủ ngay.

Lục Kỳ phản ứng nhanh, một tay ôm lấy , để tiểu nhân ngư ngã xuống đất. Hắn cúi trong lòng n.g.ự.c chìm giấc ngủ say, động tác nhẹ nhàng đặt lên giường.

Ánh mắt Lục Kỳ dừng ở bên cạnh Phù Linh, chỗ trống đủ cho một , dường như để riêng cho .

Ánh mắt khựng , xoay vòng sang bên , chậm rãi xuống.

Giường vỏ sò mang theo chút lạnh, từng đợt mát lạnh lan khắp cơ thể, cảm giác khiến dễ chịu. Chỉ là, sự mát lạnh đó thể xoa dịu cơn bức bối trong tinh thần .

Sự ăn mòn của Mạc Tư Đặc trong tinh thần vốn bao giờ dễ áp chế. Bao năm nay, tiếng ca của bất kỳ nhân ngư nào thể thật sự chữa lành cho . Tiếng hát của Phù Linh tuy quá mạnh mẽ, nhưng đặc biệt đến kỳ lạ.

Chỉ một khúc hát khiến thể ngắn ngủi tỉnh táo, tạm thời đấu Mạc Tư Đặc, điều thật dễ. Tác dụng chữa trị tinh thần mạnh như , tất nhiên sẽ tiêu hao tinh thần lực cực lớn. Khó trách Phù Linh xuống giường ngủ mê mệt, ngay cả sức trở cũng còn.

Chắc là tối qua hát quá lâu, tinh thần lực vẫn hồi phục. Hắn bên cạnh Phù Linh, nghĩ tiếp tục đấu với Mạc Tư Đặc. Tiếng ca của tiểu nhân ngư chỉ giúp tạm thời duy trì tỉnh táo, nhưng thể kéo dài. Mà sự ăn mòn ngoan cường y như bản thể Mạc Tư Đặc, đến mức ngay cả cách thanh trừ cũng tìm thấy.

Khi thế cuộc trong tinh thần giới dần nghiêng về phía đối phương, thấy giọng vang lên trong đầu: “Cái cổ mảnh mai thật... nắm lấy , chỉ cần dùng chút lực, nó sẽ gãy, yếu ớt đến thế cơ mà.”

“Mau bắt , ném trong ao . Nhân ngư chẳng nên ở trong nước ? Hãy để biến đuôi cá, để đuôi cá đó chỉ ngươi , để trân châu của chỉ dành cho ngươi.”

“Động lòng ? Mau tay !”

âm thanh từ bốn phương tám hướng dội đầu Lục Kỳ. Hơi thở trở nên dồn dập. Những tiếng đó đến từ Mạc Tư Đặc, đang cố khơi dậy phần âm u trong để chiếm lấy tinh thần .

Lý trí của Lục Kỳ dần nuốt trọn. Hắn chậm rãi giơ tay, năm ngón tay khớp xương rõ ràng khẽ vuốt cổ tiểu nhân ngư, chiếc cổ trắng ngần như cổ thiên nga nắm gọn trong lòng bàn tay, dần siết .

Đôi mắt ánh lên màu đỏ u tối, gương mặt vốn ôn hòa giờ trở nên lạnh lẽo, nơi khóe môi nở một nụ mang theo sát ý và cuồng loạn.

Ngón tay bất chợt siết chặt, sắp sửa bóp nghẹt cổ trong tay, nhưng hiểu vì , bàn tay đột nhiên khựng , thể siết thêm nửa phần.

Màu đỏ trong mắt nhạt thoáng chốc. Giây tiếp theo, bế phắt tiểu nhân ngư lên, ném thẳng trong ao.

“Phanh!”

Nước b.ắ.n tung tóe, ướt cả áo , nhưng Lục Kỳ dường như hề nhận , chỉ yên chăm chú mặt nước. Đôi mắt rời khỏi hình ảnh hai chân đang dần biến mất, hóa thành chiếc đuôi cá lấp lánh sắc xanh lam, ánh sáng của nó phản chiếu trong đôi mắt , càng khiến nụ thêm u tối.

Phù Linh ném xuống ao, gần như ngay khoảnh khắc tỉnh . Cậu còn kịp kêu thì rơi xuống nước. Hai chân đập mạnh, chiếc đuôi cá lập tức xuất hiện, giúp chủ mặt ao.

Cậu bơi xa một chút, nhô đầu khỏi mặt nước, về phía Lục Kỳ. Mắt đối phương nhuốm đỏ, dường như còn đậm hơn , nhưng vẫn chớp sáng, rơi trạng thái điên loạn trong mộng.

Phù Linh yên tâm, nhưng ngay đó Lục Kỳ nghiêng đầu, ánh mắt mang nét tà khí: “Thấy đuôi cá .”

Phù Linh , hỏi: “Ngươi vì đuôi cá của như ?”

Lục Kỳ khẽ gõ đầu ngón tay lên mặt nước, giọng nhẹ như : “Đương nhiên là... hủy hoại nó.”

Phù Linh đối phương dùng giọng điệu dịu dàng những lời tàn nhẫn như thế, liền nổi da gà. Người dường như cảm thấy thú vị, bàn tay trong nước khẽ xuống, như đang định bắt lấy vây đuôi nhân ngư.

Phù Linh lập tức quẫy mạnh đuôi cá, hất tay . Nước b.ắ.n lên, mu bàn tay Lục Kỳ lập tức đỏ lên. Người bên bờ chậm rãi rút tay khỏi nước, giơ lên kỹ, khẽ : “Tiểu nhân ngư, đa tạ ngươi nương tay. Bằng , ngón chắc gãy .”

Phù Linh cảnh giác , khi thấy đối phương định với tay chạm nữa, liền cất tiếng hát.

Âm điệu thông linh vang lên, tạm thời áp chế sự ăn mòn của Mạc Tư Đặc.

Động tác của Lục Kỳ lập tức dừng , nhưng vì đuôi cá của tiểu nhân ngư đập nước quá mạnh, mất thăng bằng, ngã xuống ao.

Tiếng “ùm” vang lên, nước b.ắ.n tung. Hai va , Lục Kỳ ôm chặt lấy tiểu nhân ngư trong lòng.

 

Loading...