Nhân Ngư Trong Truyện Ngược Buông Xuôi Thành Đoàn Sủng - Chương 32
Cập nhật lúc: 2025-12-04 11:04:29
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phù Linh thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm thở dài. Cậu hiện giờ đúng là nguy cơ tứ phía, Thích Thừa Tị nắm lấy tinh thần lực của mà đơn phương liên kết, bạch nguyệt quang Văn Lộc như hổ rình mồi, còn Lục Kỳ thì bất cứ lúc nào cũng khả năng Mạc Tư Đặc ăn mòn mổ .
Cậu cái pháo hôi , vai trò cũng quá “đa năng” !
Một bên thầm oán trong lòng, một bên ánh mắt thoáng về cái đuôi cá của . Trên mặt đuôi là bọt nước, hiển nhiên vẫn luôn tưới nước giữ ẩm.
Cậu mở chăn , dùng chăn thấm khô những giọt nước đuôi cá, kiên nhẫn chờ đợi đuôi cá biến thành hai chân.
Thế nhưng, thời gian trôi qua từng giây từng phút, đuôi cá vẫn đuôi cá, chẳng lấy một dấu hiệu nào biến thành hai chân.
Phù Linh ngẩn : “Chân ? Ta thể biến chân ?”
Lục Kỳ tiểu nhân ngư thích chân, thích đến mức mỗi ngày đều biến hai chân để hoặc trong phòng cho thoải mái.
Hắn áy náy : “Là tại . Hai ngày nay lẽ ngươi tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, nên đuôi cá mới thể biến thành chân. Chờ tinh thần lực khôi phục một chút, chắc là sẽ thôi.”
“À.” Phù Linh nhẹ nhàng thở , “Không , ngủ thêm một chút là .”
Chỉ cần vĩnh viễn thể biến chân là , còn đang trông chờ cơ hội để bỏ trốn nữa kìa.
Nhân ngư giúp nhân loại khôi phục tinh thần lực thì tinh thần lực của chính sẽ tổn hao, mà để khôi phục , nhân ngư nghỉ ngơi. Vì thế, mỗi hát cho Lục Kỳ xong, Phù Linh đều mệt đến mức thể gượng dậy .
“Cốc cốc.” Cửa phòng vang lên tiếng gõ, bên ngoài truyền đến giọng của Ninh Nguyên: “Phù Linh thiếu gia, mang bữa sáng tới cho ngài.”
Phù Linh theo bản năng đáp: “Mời .”
Ninh Nguyên bưng khay bữa sáng bước , tươi nhân ngư, nhưng khi ánh mắt chạm nụ như như của Lục Kỳ, trong lòng ông chợt run lên, song vẫn cố giữ nụ : “Bệ hạ cũng ở đây, bữa sáng của ngài chuẩn xong, hiện đặt ở nhà ăn”
Lục Kỳ liếc Ninh Nguyên đặt bữa sáng lên bàn, đuôi mày nhướn: “Bữa của tiểu nhân ngư chẳng vẫn do máy quản gia mang tới ?”
Ninh Nguyên giải thích: “À, máy quản gia sáng nay đưa bảo trì, liền tự mang tới.”
Lục Kỳ thần sắc đổi, chỉ gật nhẹ đầu: “Đem bữa sáng của cũng mang đây , ăn ở đây.”
Ninh Nguyên kinh ngạc trừng mắt: “Bệ hạ, ngài ... ngài dùng bữa trong phòng?”
Trời ạ! Ông nhầm ?! Bệ hạ mà phá lệ, bỏ qua nghi lễ dùng bữa để phòng ăn cùng tiểu nhân ngư!
Ông nào , Lục Kỳ đó từng cùng Phù Linh ăn một bữa trong phòng , tuy rằng khi đó chỉ giành ăn salad của Phù Linh mà thôi.
Lục Kỳ mặc xong y phục, xuống giường : “Ừ”
Ninh Nguyên vội vã nhà ăn, mang phần bữa sáng của Lục Kỳ tới.
Lục Kỳ bế Phù Linh đến bên bàn, mở bộ phim dang dở tối qua để xem tiếp. tiểu nhân ngư dựa bên bàn, cả uể oải, ăn cũng chậm chạp, còn chẳng chút hứng thú nào với TV.
Lục Kỳ chú ý, khẽ hỏi: “Sao ? Không thoải mái ?”
Phù Linh nhẹ gật đầu, thật cũng khó chịu gì quá, chỉ là mệt, sức, còn đau đầu một chút.
Nhìn qua, trông như rút cạn tinh thần khí, yếu ớt đến mức như đang bệnh nặng.
Lục Kỳ đưa tay thử nhiệt độ trán . Nhiệt độ cơ thể nhân ngư vốn thấp hơn con , nên cũng xác định . Cuối cùng chỉ : “Ta gọi Giáo sư Lâm đến xem cho ngươi. Nếu ăn nổi thì nghỉ ngơi , chứ?”
Phù Linh miễn cưỡng ăn thêm hai miếng, nhỏ: “Ta đây.”
Lục Kỳ gật đầu, bế về giường. Nhìn sắc mặt tái nhợt của tiểu nhân ngư, rõ việc đối kháng tinh thần lực của Mạc Tư Đặc khiến Phù Linh tổn hao quá lớn.
Lâm Vũ Hà là tâm phúc của trong viện nghiên cứu, đam mê nghiên cứu nhân ngư, tuy thờ ơ với thế giới bên ngoài nhưng thật lòng yêu quý loài . So với những khác bên cạnh Lục Kỳ, còn đáng tin hơn nhiều.
Vừa tiểu nhân ngư sinh bệnh, Lâm Vũ Hà lập tức mang theo hộp y tế chạy thẳng đến hoàng cung.
Nhân ngư hiếm khi mắc bệnh, nên cơ hội nghiên cứu thế dĩ nhiên thể bỏ lỡ.
Hơn nữa, tiểu nhân ngư của bệ hạ ngoan như , càng chữa cho thật , tiểu nhân ngư ngoan ngoãn , lẽ nên tung tăng trong biển rộng mới đúng.
Thế nhưng, khi đẩy cửa , thấy tiểu nhân ngư nhỏ bé yếu ớt giường, lòng bỗng thắt .
Nhân ngư vẫn xinh như đầu gặp, thậm chí mái tóc bạc ánh sương dường như còn dài hơn . Chỉ là sắc mặt nhợt nhạt nhiều, mất hẳn nét tươi sáng như khi còn ở trong ao mỉm với bệ hạ.
Hắn lập tức bước nhanh tới bên giường, chỉ chào Lục Kỳ qua loa bắt đầu kiểm tra nguyên nhân khiến tiểu nhân ngư sinh bệnh.
Có lẽ vì kinh nghiệm quá ít, mà nhân ngư sinh bệnh vốn là chuyện hiếm thấy, nghiên cứu mấy chục năm cũng chỉ gặp vài , nhất thời thật sự thể kiểm tra nhân ngư rốt cuộc mắc bệnh gì.
Trên thiết chỉ hiện lên rằng nhiệt độ cơ thể của nhân ngư vượt quá phạm vi bình thường, đại khái tương tự như con phát sốt?
Vì thế, hỏi Lục Kỳ: “Bệ hạ, tiểu nhân ngư hai ngày nay ăn những gì?”
Lục Kỳ kể chi tiết: “Nước ép hoa quả tươi, trái cây, cơm trộn nồi đá, sườn heo chua ngọt, khoai tây xào chua cay, gà nấu nước cốt dừa, sashimi, salad, khoai điều, hamburger, gà rán, bánh nướng, nãy còn ăn mấy muỗng cháo trứng vịt bắc thảo thịt nạc.”
Tiểu nhân ngư tựa hồ chẳng hề kén ăn, món ngon nào cũng ăn, đủ loại từ đông sang tây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-ngu-trong-truyen-nguoc-buong-xuoi-thanh-doan-sung/chuong-32.html.]
Lâm Vũ Hà danh sách món ăn thì sững sờ, qua một hồi lâu mới chậm rãi : “Nhân ngư... ăn mấy thứ ?” Sao cảm giác, đang mắt một con nhân ngư, mà là một thiếu niên nhân loại.
Lục Kỳ nhạt: “Hắn quả thực đặc biệt.”
Lâm Vũ Hà âm thầm thở dài, cái chỉ là “đặc biệt”, rõ ràng là một phát hiện kinh trong nghiên cứu! Hắn tiếp tục quan sát các liệu hiển thị thiết , phán đoán: “Nhân ngư hiếm khi sinh bệnh, chỉ dựa mấy chỉ cũng thể kết luận gì. Tuy nhiên, các hạng mục khác đều bình thường, chỉ là nhiệt độ cơ thể cao, tinh thần lực yếu, đại khái tương đương với con sốt.”
Lục Kỳ gật đầu: “Vậy nên chữa thế nào?”
Câu hỏi khiến Lâm Vũ Hà khó xử: “Nhân ngư phát sốt là chuyện từng , chúng cũng từng nghiên cứu chế tạo t.h.u.ố.c dành cho trường hợp đó. Chỉ thể thử hạ sốt vật lý thôi..."
Lục Kỳ như nghĩ đến điều gì, : “Lần tiểu nhân ngư thương, từng dùng t.h.u.ố.c ngoài da của nhân loại, lẽ thể thử t.h.u.ố.c hạ sốt của nhân loại?”
Lâm Vũ Hà thì chấn động: “Ngài... ngài thật sự cho nhân ngư dùng t.h.u.ố.c của nhân loại?! Trời ạ, việc phản ứng dị ứng quả thật là phúc lớn mạng lớn!”
Tuy rằng Lục Kỳ tin tưởng Lâm Vũ Hà, nhưng chuyện tiểu nhân ngư thể biến hai chân quá mức kinh thế hãi tục, thêm một là thêm một phần nguy hiểm.
Đặc biệt Mạc Tư Đặc vẫn còn sống, nếu để Trùng tộc nhân ngư thể biến hai chân, chúng chắc chắn sẽ từ thủ đoạn mà g.i.ế.c c.h.ế.t tiểu nhân ngư.
Lục Kỳ mặc kệ đối phương kinh hoảng, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Không thể dùng?”
Lâm Vũ Hà lập tức gật đầu: “Đương nhiên thể! Ta vẫn khuyên nên hạ nhiệt bằng cách vật lý, điều trị bảo thủ, hiện tại nghiêm trọng lắm. Nếu xảy phản ứng dị ứng, lúc đó sẽ phiền phức.”
Lục Kỳ về phía tiểu nhân ngư đang giường, gật đầu: “Ta hiểu .”
Lâm Vũ Hà thu dọn dụng cụ, tiểu nhân ngư thêm vài , do dự hỏi: “Bệ hạ, ca bệnh thể ghi ?”
Lục Kỳ báo cáo nghiên cứu: “Được, nhưng ngươi hiểu rõ cái gì thể , cái gì thể.”
Lâm Vũ Hà gật đầu: “Ta .”
Sau khi Lâm Vũ Hà rời , Lục Kỳ lấy miếng chườm lạnh đặt lên trán Phù Linh, dùng chăn đắp cẩn thận.
Tiểu nhân ngư tuy là nhân ngư, nhưng dường như càng thiên về nhân loại. Nếu cách đặc trị cho nhân ngư phát sốt, thì chỉ thể dùng phương pháp hạ sốt của con . Không thể dùng thuốc, chỉ thể cho uống nước.
Hắn ôm tiểu nhân ngư đang nửa tỉnh nửa mê lòng, để đối phương tựa n.g.ự.c , múc nước đút từng muỗng một.
May mắn , ý thức của tiểu nhân ngư vẫn biến mất, ngoan ngoãn uống xuống.
Chỉ là giữa đôi mày của vẫn nhíu chặt, trông cực kỳ khó chịu.
Lục Kỳ đưa tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng áp lên giữa trán Phù Linh, khẽ vuốt phẳng nếp nhăn đó.
Tiểu nhân ngư là vì mà thành như . Có lẽ nên để Phù Linh thấy cảnh xiềng đêm đó, để đối phương xướng ca suốt nửa đêm, hao tổn nhiều tinh thần lực đến thế.
Hắn đang định đút thêm một muỗng nước, tiểu nhân ngư mơ hồ mê, giọng nhỏ, rõ ràng.
Hắn cúi xuống lắng , tai áp sát bên môi Phù Linh, cố gắng phân biệt từng âm tiết, hồi lâu mới rõ một phần.
Tiểu nhân ngư đang gọi: “ Thích Thừa Tị...”
Động tác của Lục Kỳ khựng , trong mắt thoáng chốc hiện lên băng lãnh.
Hắn vẫn luôn Phù Linh là của Thích Thừa Tị, là tai mắt cài bên cạnh , là một quân cờ. suốt hai tháng qua, tiểu nhân ngư chỉ quanh quẩn trong phòng, hoặc ăn, hoặc ngủ, hoặc tự giải trí, đôi khi ca hát, từng hành động nào khác thường, với chuyện đều thờ ơ.
Ngay cả khi vô tình tiết lộ vài điều liên quan quân sự, Phù Linh cũng đều thẳng thắn từ chối .
Tiểu nhân ngư thật khác biệt. Khác đến mức thể sinh nổi lòng hận, thậm chí còn tin rằng đối phương là kẻ góp phần việc diệt tộc nhân ngư năm xưa.
đồng thời, cũng giống Văn Lộc, chẳng hề nồng nhiệt bày tỏ tình cảm tinh hệ. Phù Linh như thể chẳng mục đích nào cả, chỉ thuần túy mà tồn tại bên cạnh .
Thậm chí, Lục Kỳ từng cho rằng dù Phù Linh là của Thích Thừa Tị, nhưng vì mà việc. Tiểu nhân ngư hát cho , nhất định do Thích Thừa Tị sắp đặt.
Như thể, là vì mà đến.
Như thể, đó là điều hiển nhiên.
hiện tại, giống như một chậu nước lạnh dội tắt chút mong chờ nhen lên trong lòng.
Tiểu nhân ngư là của Thích Thừa Tị, điều đó thể phủ nhận. Cậu đến vì Lục Kỳ, mà là vì Thích Thừa Tị.
Thậm chí trong mơ, vẫn gọi tên .
Lục Kỳ rõ cảm giác trong lòng là gì, chỉ thấy một vị chua xót dâng lên.
Hắn gửi cho Lạc Nguyên một tin nhắn, tắt quang não, ánh mắt rơi lên Phù Linh.
Giờ phút , giữa mày của tiểu nhân ngư giãn , là vì bàn tay vuốt, vì trong mộng gặp Thích Thừa Tị.
Hắn khẽ buông đối phương , trong phòng yên ắng đến mức còn tiếng động nào.
Ngay lúc đó, giọng của Mạc Tư Đặc vang lên trong đầu , lạnh lẽo và ma mị: “Từ đầu đến cuối vẫn là của Thích Thừa Tị. Tín nhiệm ngươi, hát cho ngươi , thờ ơ với chính sự, tất cả đều là giả vờ. Tất cả, chỉ là vì Thích Thừa Tị, chứ vì ngươi.”
“Không bằng. hãy khóa , nhốt ở đây, ngày ngày đêm đêm chỉ hát cho ngươi , để trong mộng chỉ thể gọi tên ngươi.”