NHẬN NHẦM NGƯỜI, GẢ ĐÚNG NHÂN DUYÊN - 6
Cập nhật lúc: 2025-12-10 14:15:45
Lượt xem: 322
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ còn ngọn đèn trường minh tượng Phật lay động ánh lửa.
Trong khí vẫn còn vương một mùi trầm hương lạnh lẽo thấu xương.
“Kỷ thí chủ, cô như là đang mạo phạm quý nhân đó.”
Tiểu hòa thượng .
lúc , trong lòng chỉ còn sự hụt hẫng tràn đầy.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
12
Không thể gặp Nhiếp Chính Vương.
Ngày ca ca về thì xa xôi vô hạn.
Cả uể oải, thất thần xuống núi.
“Hự!”
Đột nhiên một cỗ xe ngựa dừng mặt .
“Kỷ cô nương.”
Là thị vệ bên cạnh đại nhân.
Ta hồn ngẩng đầu lên, trông thấy Thôi Dẫn Ngọc vén rèm xe.
“Đại nhân, ngài ở đây?”
Ta buồn bã, mở miệng hỏi.
Thôi Dẫn Ngọc : “Xử lý xong việc, hôm nay ngươi đến đây cầu phúc, nên tiện đường đón ngươi, lên xe .”
Ồ.
Ta cũng truy xét những sơ hở trong lời của đại nhân.
Chỉ tê dại bước lên xe.
Suốt dọc đường đều im lặng lời nào.
Đại nhân đối diện , mấy đưa mắt về phía .
“Hôm nay ngươi buồn bã như ?”
Giọng của đại nhân ôn nhu như ngọc.
Bình thường, hẳn là sẽ trút bầu tâm sự với .
chuyện hôm nay giáng cho một đòn quá nặng.
Ta đáp, chỉ gục bàn, âm thầm buồn bã.
là họa vô đơn chí.
Chẳng bao lâu cảm thấy bụng mơ hồ đau nhói.
Cúi đầu xuống.
Ta mà đến kỳ kinh nguyệt, còn bẩn cả váy áo.
Sao xui xẻo đến thế chứ?
Bụng thì đau, trong lòng càng khó chịu.
Ta nhịn bật .
Tiếng lập tức khiến Thôi Dẫn Ngọc chú ý.
“Sao ?”
“Đau bụng…”
Ánh mắt Thôi Dẫn Ngọc theo giọng mà rơi xuống .
Giây tiếp theo.
Sắc mặt ngài cứng , tự nhiên mà dời ánh .
“Chiêu Chiêu, ngươi đến kỳ .”
Ta thấy rõ.
Ta túm chặt lấy váy.
Trong nhất thời là nên tủi , nên buồn bã nên hổ nữa.
lúc , xe ngựa dừng .
Đã tới Thôi phủ .
Chúng xuống xe.
bộ dạng của mà ngoài, chẳng mất mặt c.h.ế.t ?
Trong lúc tuyệt vọng, đùi bỗng rơi xuống một chiếc áo choàng đen.
Ta mơ hồ ngẩng đầu lên.
“Khóc cái gì? Che là .”
Thôi Dẫn Ngọc .
Hắn xuống xe một bước.
Qua một lúc, lề mề bước .
Thấy vẫn bên xe chờ .
“Lại đây.”
Hắn đưa tay về phía .
Ta còn tưởng rằng đỡ xuống xe.
ngay khoảnh khắc tay đặt lên tay .
Cả liền Thôi Dẫn Ngọc bế bổng lên trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-nham-nguoi-ga-dung-nhan-duyen/6.html.]
Ta trợn to mắt.
“Đại nhân…”
“Chẳng ngươi đau bụng ?”
Thôi Dẫn Ngọc trầm như ngọc sơn, thể lay động.
Bế một cô nương phủ vốn là hành động mật.
thần sắc của thản nhiên quang minh, hề nửa phần ý tình nam nữ.
Thị vệ bên xe cũng tỏ kinh ngạc.
Mà vốn luôn xem Thôi đại nhân như trưởng.
Theo lẽ thường cũng nên nảy sinh tâm tư khác.
chẳng hiểu vì , bỗng thấy mặt nóng tai đỏ.
Một trái tim đập thình thịch loạn xạ.
Ta thêm gì nữa.
Chỉ vùi mặt trong áo choàng của Thôi Dẫn Ngọc.
Chóp mũi ngửi thấy một mùi trầm hương nhàn nhạt, trong trẻo, lạnh lẽo.
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Có chút quen thuộc.
13
Sau khi trở về, bệnh một trận.
Nguyên do thì khó rõ, lẽ là hôm cầu phúc nhiễm lạnh.
Lại đúng lúc gặp kỳ kinh nguyệt.
Tóm là cả lạnh run sốt nóng.
Khi Thôi Dẫn Ngọc nhận tin, mê man ngủ suốt hai ngày .
“Sao bẩm báo sớm hơn? Đại phu trong phủ ?”
Trong lúc ý thức mơ hồ, thấy giọng trầm lạnh, nghiêm túc của Thôi Dẫn Ngọc.
Đây là thứ hai dùng giọng điệu như .
Lần đầu tiên là khi đến Thôi phủ, để thư tự ý rời , kết quả là lạc đường, Thôi Dẫn Ngọc tìm về.
Khi đó, trách chạy loạn, cũng nghiêm khắc y hệt như thế .
Sau đó là giọng của quản gia bá bá.
Ông cũng lo lắng sốt ruột.
bất đắc dĩ là, đại phu trong phủ xem qua , chỉ là hiện tại vẫn thấy chuyển biến .
“Cầm lệnh bài của , cung mời thái y tới.”
“Vâng.”
Ta thấy cuộc đối thoại giữa Thôi Dẫn Ngọc và quản gia bá bá.
Trong lòng còn nghĩ, chức quan của Thôi đại nhân quả thật nhỏ, mà còn thể mời cả thái y trong cung.
miệng khô khốc, đầu óc choáng váng.
Thực sự nổi nhiều như .
Trong cơn mê man mơ hồ, dường như đặt một bàn tay lên trán .
Ấm áp, dày dặn, khiến lòng an định.
“Ca ca…”
14
Thái y trong cung quả thực bản lĩnh.
Bệnh của đến nhanh, mà khỏi cũng nhanh.
Khi quản gia bá bá đến thăm , thấy đang thu dọn đồ đạc.
“Cô nương, cô đang gì ?”
“Bá bá, .”
“Cô nương định ?”
“Đi tìm ca ca .”
Nếu ca ca thể về, thì sẽ tìm .
Cùng lắm là thêm ba tháng, thêm ba tháng.
Quản gia bá bá kinh ngạc .
Thấy giống như đang đùa, nhất thời .
Chỉ đành theo phía , khuyên ngăn.
“Cô nương, chuyện chí ít cũng đợi đại nhân về hãy bàn…”
Lời còn dứt, ảnh của Thôi Dẫn Ngọc từ bên ngoài bước .
“Chuyện gì mà ồn ào như ?”
Hắn nhíu mày, ánh mắt rơi lên .
“Ngươi đang gì?”
Quản gia bá bá cẩn thận bẩm báo những lời .
Mày của Thôi Dẫn Ngọc lập tức nhíu chặt hơn.
Ánh mắt trầm trầm của , giống như đang một tiểu cô nương hiểu chuyện.
còn là tiểu cô nương nữa .
Ca ca là duy nhất của .