Sau khi  nghiệp đại học,  và Trình Mặc cùng  giữ  trường để học cao học.
Chúng  ở hai phòng thí nghiệm khác , hai toà nhà cách xa .
Chúng  thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài trường, nuôi một bé mèo hoang, đặt tên là Nha Nha.
Mỗi sáng, Trình Mặc chở  đến phòng thí nghiệm bằng xe điện. Bữa trưa và bữa tối tối hầu như đều cùng ăn với , chỉ thỉnh thoảng mới  với nhóm nghiên cứu của .
Đến tối,   đến đón  về nhà.
Cuộc sống của chúng  giống như một đôi vợ chồng già. Ban ngày  ngoài  việc, tối về cùng  xem phim,  sách hoặc chơi với mèo.
Cả hai đều yêu quý Nha Nha, suốt ngày ôm nó, gọi nó là "con gái cưng", cưng nựng mãi  thấy đủ. Nó thật sự quá đáng yêu.
Có lúc, Trình Mặc ôm cả  lẫn Nha Nha  lòng, dụi đầu  vai , nhõng nhẽo:
"Vợ ơi, bao giờ  cưới đây? Anh  cưới quá ."
Lần nào  cũng  với , đợi chúng   nghiệp cao học  sẽ kết hôn.
Việc học cao học của cả hai chúng  đều  vất vả, mỗi ngày thí nghiệm đều kín lịch, đến năm cuối thì càng bận hơn, chúng  thậm chí   thời gian ăn trưa cùng .
  bao giờ lo lắng về ,   tin tưởng .
Rồi một ngày,  về nhà  muộn,  cởi áo khoác  càu nhàu:
"Thầy bắt  hướng dẫn một đàn em năm hai. Phiền c.h.ế.t  . Đám sinh viên mới cái gì cũng  ,    kèm chút nào."
Đó là  đầu tiên cái tên Lâm Sanh Sanh xuất hiện trong thế giới của chúng .
Hồi đó, cô  chỉ là một  qua đường mờ nhạt. Trình Mặc thậm chí chẳng thèm để mắt đến.
 an ủi : "Đừng  , ai mà chẳng từng là sinh viên mới chứ?"
Hắn ôm , hỏi: "Em thực sự   kèm cô  ? Dù đó là một em gái nhỏ? Em  ghen ?"
 : "Anh thích  gì thì , em  quan tâm!"
Sự thật là  yêu  đến phát điên, nhưng  thích trêu chọc , thích   lo  lo mất.
Hắn tức giận nghiến răng, lao  cù lét .
Cuối cùng,  lẽ do thầy thuyết phục,  vẫn nhận lời hướng dẫn Lâm Sanh Sanh.
Hắn hiếm khi nhắc đến cô   mặt . Dù   hỏi,  cũng chỉ tỏ vẻ hờ hững.
Cho đến một   đến phòng thí nghiệm tìm ,  đầu tiên  thấy Lâm Sanh Sanh, mới  cô  xinh  đến .
Bình luận của bạn là động lực của mình
Làn da căng mọng như  thể vắt  nước, đôi mắt long lanh như hoa lan nở rộ trong nắng sớm. Cô    lưng , gọi "sư  ơi, sư  ”.
Nếu   , cảnh tượng đó  lẽ  như trong phim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhan-nhan-zwru/chuong-2.html.]
Trong lòng  cảm nhận  chút nguy cơ.  chỉ là thoáng chốc thôi.
Bởi vì ngay khi Trình Mặc  về phía ,  bất an trong  đều tan biến.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Sau khi  nghiệp,  và Trình Mặc đều ký hợp đồng  việc với công ty tại Thượng Hải.
Chúng  thuê một căn hộ nhỏ, mang Nha Nha theo. Cả gia đình ba  sống tuy vất vả nhưng vô cùng vui vẻ.
Những ngày đầu  , cả hai đều   tiền. Chúng  tự nấu ăn, mang cơm  , mỗi ngày  tàu điện ngầm hai tiếng để đến công ty.
 Trình Mặc chẳng hề cảm thấy khổ sở.
Hắn : "Động lực mỗi ngày tan  chính là nấu cơm cho vợ. Nhìn vợ ăn cơm  nấu vui hơn bất cứ điều gì."
 thương , dỗ dành: "Sau   tiền ,  sẽ   mang cơm theo nữa."
Hắn ôm   lòng: "Sau   tiền   vẫn sẽ nấu cho em mỗi ngày. Em   chê   đấy!"
Khi đó,  thực sự   với .
Thịt lúc  đắt đỏ, mỗi   món thịt xào,  nhường hết  hộp cơm của , chẳng dám ăn một miếng. Thế mà vẫn luôn thấy  , vì  thể cho  một cuộc sống đủ đầy.
Thật    hạnh phúc.
Dù nghèo, nhưng     yêu nâng niu trong lòng bàn tay,  hề nếm trải chút phong ba bão táp nào ngoài .
Về quê ăn Tết,   còn  da  trắng trẻo mịn màng,  là   hưởng phúc.
Nửa năm , chúng  kết hôn.
Bảy năm yêu ,  từng   lặng  xa cách. Tình yêu thậm chí lớn dần theo từng ngày.
 tin chắc rằng,  chính là  đàn ông định mệnh của đời .
Ngày cưới,    sân khấu,  đến nghẹn ngào.
Hắn cảm ơn ba   vì  sinh  , cảm ơn ông trời vì  đưa  đến bên .
Hắn ,  là  đàn ông may mắn nhất thế gian.
Hắn thề rằng sẽ yêu  suốt cả cuộc đời.
Có   video , đăng lên mạng, hơn chục triệu lượt xem. Ai cũng  chú rể chắc chắn yêu cô dâu đến phát điên.
 cũng từng nghĩ như .
Thậm chí ngay cả bây giờ,  vẫn  phủ nhận rằng, ngày đó,  thực sự yêu .
Chỉ là, tình yêu ngày  mãnh liệt bao nhiêu… thì sự phản bội    đau đớn bấy nhiêu.