Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Ân Thương Quận sợ   đường về phủ  an , nhất quyết  tự  đưa  về.
 
Ta   hết lời  ,  đều   .
 
“Ra khỏi cung thôi mà cũng khiến nàng vui mừng đến ?”
 
Ánh mắt dò xét dừng   má , quan sát biểu cảm của .
 
Cử chỉ nhấc rèm cửa  cứng đờ,  lặng lẽ thu đầu   trong.
 
“Sao  thể? Chỉ là tò mò thôi. Có thể ở cùng hoàng thượng,  đều vui.”
 
Nói ,  giả vờ e thẹn đưa ánh mắt tràn đầy tình yêu thương về phía Ân Thương Quận.
 
Hoàng cung buồn tẻ vô vị,    là nơi   nên ở.
 
Ân Thương Quận nghiền ngẫm đ-á-nh giá  một lượt:
 
“An Ninh đối với  thật lòng thật  quá  mất!”
 
Cỗ xe ngựa chạy ở giữa đường, bên trong  rộng rãi.
 
Ta quan sát cảnh vật bên trong xe, ánh mắt đột nhiên  thứ gì đó thu hút.
 
Ở góc bên trái của  treo một chiếc túi hương màu vàng, mùi hương thoang thoảng khiến   cảm thấy thư thái.
 
“Đây là thứ gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-duoc-hoang-thuong-trong-rung/chuong-10.html.]
 
Ta giơ tay tháo chiếc túi hương xuống, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi.
 
Ân Thương Quận thấy  như thế, bàn tay đặt  đầu gối giơ lên,  đặt xuống.
 
Tinh thần  vốn sảng khoái, lúc  cơ thể  vô cớ mệt mỏi,  thể phát  chút sức lực nào, mềm như bông.
 
Hắn chặn  , khóe miệng nhếch lên một tia hài hước.
 
“Trong túi hương  chứa hương liệu tác dụng an thần, trợ ngủ.”
 
Nói đến đây,     còn sức lực mà ngã xuống, Ân Thương Quận thấy thế đưa tay đón lấy.
 
Lần   , từ khi lên xe ngựa,  cố ý tránh xa Ân Thương Quận,  cho   gần.
 
Bây giờ,  là tự  chủ động ném   vòng tay .
 
Ân Thương Quận dùng ngón tay trỏ để nhẹ lên mũi , ôm  chặt hơn.
 
“Còn một đoạn đường nữa, nghỉ ngơi cũng  tệ.”
 
Chờ lúc  tỉnh dậy,  xung quanh căn phòng, trong nháy mắt hoảng hốt.
 
Ta ngây  một lúc lâu, kinh ngạc mà từ  giường  lăn  bò.
 
Thì  đang ở nhà tranh.
 
Sao  thế ? Không    về nhà  ? Sao    đây?