"Con trai, đừng ngủ nữa, đến trường học , học cho giỏi, đây chính là trường trung học  nhất  thành phố."
Hoảng hốt một chút,  mở mắt , đập  mắt là một  gian nhỏ khép kín, chỗ   thoải mái,  điểm giống... xe  nhỏ Trường Thanh Thanh từng ?
Đầu đau nhói, lập tức một luồng ký ức ùa  tâm trí .
"Con trai? Tiểu Trạch? Tỉnh , tỉnh  thì xuống xe, cha còn  chạy cho kịp chuyến.
"Tỉnh tỉnh tỉnh, , cha... Cha   đường cẩn thận."
Ta xuống xe, lấy hành lý từ cốp  ,  về phía trường học.
Nếu  đoán  nhầm,  chắc  xuyên , giống như Trường Thanh Thanh xuyên  đến thế giới của ,  cũng đến thế giới của nàng.
Haiz, tái sinh một đời, cũng là một kết cục ,    ,  cũng nên buông bỏ chấp niệm với Trường Thanh Thanh.....
Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc lướt qua  mắt , đồng tử  co .
Đây là...
Bảng tên trường   bóng dáng đó rơi xuống đất, nàng   đầu .
"Trường! Thanh! Thanh! Cậu  chụp lén ảnh  của tớ??? Đứng  cho tớ..."
Một nữ sinh từ phía  tức giận hét lên.
Ta còn  kịp phản ứng, chân  tự di chuyển.
Buông bỏ chấp niệm với Trường Thanh Thanh..
"Buông cái rắm!
Ta nhặt bảng tên trường của Trường Thanh Thanh rơi  đất, chạy đến  mặt Trường Thanh Thanh với tốc độ như chạy nước rút trăm mét.
Mẹ nó,   chứ, thật sự là nàng, chính là nàng.
"Tiền bối, bảng tên của chị rơi ..."
Trên bảng tên  là lớp 12, quả nhiên  lớn hơn  hai tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-duoc-nhan-vat-phan-dien-dep-trai/ngoai-truyen-ngoc-trach-2.html.]
"Cảm ơn đàn em... Chúng   từng gặp  ,   thấy   quen..."
Ta mỉm ,  chỉ gặp.
Tta  thầm yêu nàng mấy chục năm  đấy.
"Tiền bối,  thể kết bạn wechat ?"
Ta  rạng rỡ với nàng, Trường Thanh Thanh là  yêu cái ,   tin  thể chinh phục  nàng.
Quả nhiên, Trường Thanh Thanh là nữ sinh trung học trong sáng,  trải qua sự mài giũa của xã hội,  thế giới phù hoa  mờ mắt, lập tức đồng ý...
...
Ta hiểu sâu sắc một điều, khi    bạn thuở nhỏ xuất hiện từ  trời rơi xuống,  bạn lâu năm là  định nhất.
Bởi vì bây giờ  và Trường Thanh Thanh  bước  lễ đường hôn nhân, hahaha, còn Từ Ngôn gì đó,  mà ăn phân !
Ngày Trường Thanh Thanh  nghiệp thạc sĩ  , một vị khách  mời mà đến  nàng đưa về nhà.
Ta  kỹ, vãi chưởng, là Từ Ngôn?
Đừng quá hoang đường như  chứ.
Ta quyết đoán, lập tức ôm Trường Thanh Thanh,  một vòng 360 độ,  một nụ hôn kiểu Pháp.
"Em hiểu lòng ghen tuông của , nhưng xin hãy bình tĩnh, vị   chỉ là khách hàng của em, em về nhà lấy tài liệu khẩn cấp thôi, để    uống chén  nghỉ ngơi chút."
Trường Thanh Thanh hình như  cạn lời.
Nhìn  đàn ông  vẻ mặt lễ phép xa cách giống hệt như Ngôn Từ,  ngoài mặt  chút gợn sóng, trong lòng đang b.ắ.n pháo hoa.
Trường Thanh Thanh là của Ngọc Trạch  !
Thời gian của hai chúng  còn  dài.
"Lão bà  yêu em."
"Anh uống rượu ? Phát điên cái gì thế,   là khách hàng còn ở đây ."