Ngoại Truyện Ngôn Dụ:
 
Ta tên là Ngôn Dụ, ông nội ban đầu là Nhiếp Chính Vương Trì Diên, bà nội là Cốc chủ của Đào Hoa Cốc nổi danh trong giang hồ, Cầm Trường.
 bây giờ, hai  họ một  gọi là Ngôn Từ, một  gọi là Trường Thanh Thanh.
Dĩ nhiên,  khác với những đứa trẻ khác,  thích nhất là thúc tổ Ngọc Trạch, tất nhiên, ông thích chúng  gọi ông là Ngọc Trạch gia gia hơn.
Dụ Trạch gia gia  nhiều đề tài chung với chúng  hơn, thông qua tìm hiểu, ông  thích bà nội  vô cùng.
 ông nội cũng  thích bà nội, tổng hợp , Ngọc Trạch gia gia vẫn tiếp tục  thúc tổ thì hơn, nếu  ông nội nổi giận thì  , ông nội là  cực kỳ  ghen tuông.
Ngày đó Ngọc Trạch gia gia ,  mặt  mang theo nụ , bà nội  Ngọc Trạch gia gia nhất định là  một giấc mộng  ,   chừng mơ thấy   đến thế giới cũ của bà nội, bởi vì Ngọc Trạch gia gia gần đây thần chí  rõ,  nhắc tới nó.
Haiz, Ngọc Trạch gia gia nhất định  sống thật  nhé.
Chúng  cũng sẽ sống thật .
 
Ngoại Truyện Cốc chủ Đào Hoa cốc:
 
Từ nhỏ    bệnh kín, đến lúc học cấp ba  cảm thấy  sắp  xong .
 mà,  cảm thấy    với  nhà.
Ta yêu bọn họ, nhưng   thể  rời .
Thật  một năm gần đây,  cùng   xem  nhiều tiểu thuyết,  thường xuyên nghĩ, nếu cũng  một linh hồn  thể  thế  sống sót thì  .
Ít nhất  nhà của , tất cả    yêu đều  vì thế mà bi thương.
Vậy là nguyện vọng của   thần tiên  thấy .
   đưa  quyết định sai lầm,   để  khác sống  , mà để  sống   khác.
Điều kiện  đưa  là xóa bỏ nỗi buồn của gia đình .
Để họ nhớ đến , nhưng   tình cảm sâu sắc, để em gái   thể tiếp tục  vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-duoc-nhan-vat-phan-dien-dep-trai/ngoai-truyen-ngon-du-va-coc-chu-dao-hoa-coc.html.]
Ta   phản kháng, cũng  thể phản kháng.
Ta  tới một thế giới cổ đại xa lạ, trở thành một kẻ ăn mày, mở  cuộc đời giang hồ   mới của .
Thời gian trôi qua quá lâu, lâu đến mức  luôn nhớ tới  nhà kiếp ,    của .
Không  nàng thế nào ?
Ta lăn lộn trong giang hồ, lui tông môn, g.i.ế.c sạch cừu địch, liền mai danh ẩn tích tìm một sơn cốc  vách núi cheo leo   dám đặt chân, an cư lạc nghiệp.
Lúc đó, tóc   bạc phơ.
Mỗi ngày,  chỉ trồng cây đào, ghi chép  tất cả công phu và y thuật mà  học  suốt đời, hy vọng  đời  phát hiện.
Nghĩ như ,  cũng  khác gì lão nhân  cơ duyên trong tiểu thuyết nhỉ.
Khốn nạn, NPC  chính là ..
Cảm giác cô đơn càng ngày càng nặng nề.
Cho đến khi, một cô gái bước  khi  còn  chết.
Cô gái  cũng đến từ hiện đại,  phấn khích đến mức  đập đầu  tường.
Nàng tên là Cầm Trường.
Ta sống với nàng năm năm, trong thời gian đó cũng   tên thật của nàng là Trường Thanh Thanh.
Ta hận  thể truyền đạt tất cả những gì  học  cho nàng, tiện thể đuổi  đám nam nhân  xa  trộm nàng.
Nàng luôn  rằng   quen thuộc,  chỉ  ha ha
...
Cuối cùng  cũng   mà  còn vướng bận.
Nàng nắm tay lão nhân  mà ,  an tâm nhắm mắt .
Trong năm năm cuối đời,  thể ở bên nàng, thật sự quá  .
Ta  bao giờ  cho nàng , tên của .
Ta tên là Trường Ca.
Trường Thanh Thanh, nàng chính là   của .