"Cái thằng bạn trai gì của con , Thẩm Bình Sinh, nó chỉ là thầy giáo toán   tiền đồ, kiếm chẳng  bao nhiêu tiền cả.
"Hay là   hỏi nó năm vạn  nhé..."
Lâm Huệ gắng sức kéo  , nước mắt  ngừng rơi.
Cuối cùng cô  gật đầu: "Được, con lấy..."
Thế là cô   lời chia tay với Thẩm Bình Sinh.
"Thầy  gom đủ năm vạn ." Thẩm Bình Sinh nhắm nghiền mắt, giọng  chua chát, " cô   cần."
 đồng ý, thầm nghĩ nếu Lâm Huệ vẫn  chịu thì sẽ triệu hồi Hệ thống  xem  đổi điểm lấy tiền  .
Thế nhưng   ngang qua cửa sổ nhà họ Lâm,    thấy tiếng lẩm bẩm  chuyện từ bếp nhà cô .
"Con gái bà đúng là hiếu thảo thật đấy, vì năm vạn mà chịu lấy lão già."
"Hây, con gái hiếu thảo  ích cái quái gì, tiền mới  ích!"
" mà thằng con trai tàn tật của bà thật sự chữa khỏi  ?"
"Ôi dào,  gì ,  lừa con Huệ đấy mà, đây là năm vạn đấy, ai mà chẳng cần, ngu gì mà  lấy!"
"Ấy chà bà khôn thật đấy..."
"À đúng , con gái bà hình như hôm nay  huyện đúng  nhỉ, chắc dọn đồ xong , ,   xem thử."
"Được, !"
  mà m.á.u dồn lên não,  định trèo  chửi cho một trận, tay bỗng    kéo .
 ngẩng đầu.
Là Trần Tứ Sinh.
Anh  đẩy  một cái: "Anh ở đây chặn bọn họ , em chạy nhanh  cổng sân báo cho Lâm Huệ, chị  sắp lên xe ."
 vội vàng cắm đầu chạy.
Không dám dừng  dù chỉ một giây.
Vừa tới cổng sân,   thấy Lâm Huệ   lên chiếc xe đón   huyện.
"Chị ơi!"
 hét lớn: "Đừng ! Xuống xe mau!"
Lâm Huệ bảo tài xế dừng , hạ cửa kính xuống, khóe mắt hoe đỏ,   : "Sao thế? Chạy gấp gáp ,   ngã   chị giúp em bôi thuốc !"
Không kịp bận tâm đến khóe mắt cay xè,  vội vàng nắm lấy tay cô , kể   thứ    cho cô .
"Sao  thể như ..."
Nghe xong cô   dám tin.
Vừa định mở miệng hỏi kỹ hơn, đột nhiên, trong sân vang lên một trận ồn ào.
"Cái thứ nhãi ranh nhà mày còn dám chặn bà hả!"
Vừa dứt lời.
Một bóng   đẩy mạnh  ngoài, ngã nhào xuống đất.
"Trần Tứ Sinh!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-duoc-tieu-phan-dien/chuong-4.html.]
 trừng lớn mắt, chạy tới đỡ  .
Mẹ Lâm làu bàu chửi rủa  : "Thứ dơ bẩn nào cũng dám đụng  bà hả? Cái thứ   sinh    nuôi!"
Bà   chửi  định   cổng: "Phá hỏng chuyện  của bà thì mày cứ liệu hồn!"
Giây tiếp theo, bà   ai đó chắn .
"Mẹ, những gì họ  đều là sự thật ?"
Lâm Huệ run rẩy, cố ép   thẳng  .
Mẹ Lâm sững  một chút, dường như nhận  điều gì đó, mắt láo liên xoay chuyển: "Thật giả gì, con cứ lấy chồng là  !"
Lâm Huệ  xong câu ,  hiểu  tất cả.
Cô  đau lòng   ruột của ,  đầu tiên cảm thấy như thể  hề quen  bà.
Hoặc là  quen từ lâu , chỉ đến giờ mới dám thừa nhận.
Hơn hai mươi năm qua, cô  vẫn luôn chờ đợi tình yêu.
Hy vọng   thể  thêm gì đó cho bố ,  lời họ, thì họ sẽ yêu thương  thêm một chút.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
 tình yêu trong tay họ, giống như một thanh kiếm sắc bén,  cố với tới, bản    đ.â.m cho  đầy thương tích.
Họ cứ thế lấy chút tình thương đó, để giăng bẫy đứa con khao khát tình yêu.
Lâm Huệ nhắm mắt , khi mở   nữa,  chỉ còn  sự lạnh lùng và tỉnh táo.
"Mẹ, con tự nhận   đủ xứng với  , nên,  gặp  nữa!"
Cô    bước .
Mẹ Lâm hoảng lên, con vịt  đến tay cứ thế chạy mất ?
Bà  túm lấy tay Lâm Huệ: "Con ranh c.h.ế.t tiệt mày   đấy hả? Tao vất vả sinh  nuôi lớn, mày   là thứ bạc bẽo ? Tao  cho mày , hôm nay mày nhất định  lấy lão già đó, báo đáp ơn nuôi dưỡng của tao!"
Lâm Huệ giãy giụa  thoát,  lao  cắn.
Mẹ Lâm kêu đau một tiếng, một tay đẩy  .
   vững suýt ngã ngửa.
Một đôi tay vững vàng đỡ lấy .
Trần Tứ Sinh kéo  sang một bên: "Ở yên đây, để !"
Nói xong,   tiến về phía  con nhà họ Lâm, đưa tay định kéo họ .
"Dì Trương, mau giúp  một tay! Nhét con ranh   xe , lát nữa  chia cho dì ít tiền!"
Dì Trương vốn  một bên xem trò vui,  thấy  tiền thì tỉnh cả ,  quanh tìm thấy nửa viên gạch,  chút do dự cầm lên ném thẳng  đầu Trần Tứ Sinh.
  mà lòng lạnh toát, hét lớn: "Cẩn thận đằng !!!"
May mắn , Trần Tứ Sinh kịp thời né sang một bên, nửa viên gạch sượt qua thái dương  .
Gần như ngay lập tức, xuất hiện một vết xước chảy máu.
Dì Trương thấy máu, sợ quá vứt gạch   đầu bỏ chạy.
Mẹ Lâm như phát điên, túm chặt Lâm Huệ tiếp tục nhét  xe.
Trần Tứ Sinh  để ý vết thương  trán, gắng sức kéo Lâm Huệ  khỏi xe, đẩy cô   ngoài: "Chạy mau!"