Trần Tứ Sinh  thấy tiếng , theo bản năng gập nhẹ màn hình máy tính : "Hai hôm nay công ty nhận  đơn hàng lớn,  bận, lát nữa   ngủ ngay, em  ngủ ."
  nghĩ nhiều.
 điều bất thường là, cả một tuần  đó, đêm nào   cũng  ở phòng khách.
Sáng đưa   học, quầng thâm mắt   đặc biệt rõ.
Hỏi Trần Tứ Sinh thì   cũng  chịu , thế là  triệu hồi Hệ thống.
Hệ thống .
Người bạn hợp tác với Trần Tứ Sinh  ôm tiền bỏ trốn , công ty sắp phá sản.
Người bạn  đồng hành gần ba năm.
Biết rõ gốc gác của .
Lúc đến nhà còn mang theo cả một túi to Bánh kẹo Want Want cho , sờ đầu ,  dịu dàng : "Trần Tứ Sinh  nấu nhiều đồ ăn ngon cho em gái hơn đấy, gầy quá."
Không ngờ cuối cùng ...
Thảo nào Trần Tứ Sinh ngày càng tiều tụy, mất ngủ cả đêm.
Sao  phận của phản diện  cứ long đong lận đận thế  nhỉ?
Cứ  chúng bạn phản bội, ép cho   hắc hóa mới  ?
 khinh!
Cứ thế  thì sức khỏe cũng sụp đổ mất.
Tối hôm đó  ép Trần Tứ Sinh về giường ngủ, còn lấy một cái gối trải tạm một cái nệm  sàn cạnh giường  .
Như  nếu    lén lút   việc nữa, chắc chắn sẽ   tỉnh giấc.
Thế nhưng sáng hôm ,  phát hiện  đang ngủ  giường,  Trần Tứ Sinh ôm  lòng.
Gần đến mức   thể cảm nhận  nhịp tim trầm , mạnh mẽ của  .
Kể từ khi  lên cấp ba.
Chúng   từng ngủ như thế  nữa.
Thế nên bây giờ  chỉ thấy   tự nhiên, chỗ nào cũng  đúng.
"Trần Tứ Sinh."
 đẩy nhẹ  .
     ôm chặt hơn: "Đừng ồn ào."
Giọng   khàn khàn khi  ngủ dậy.
Xem  là  ngủ ,  còn  mất ngủ nữa.
 thấy nhẹ lòng.
Thôi  , ngủ chung một đêm thì  chứ?
Miễn là  tác dụng.
Cứ thế,  quen dần với việc ngủ chung giường với Trần Tứ Sinh.
Trừ những ngày 'đến tháng'.
 sợ  bẩn quần áo   nên chạy về phòng  ngủ.
 sáng sớm hôm .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
 vẫn    ôm   giường.
"Không ,  giặt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-duoc-tieu-phan-dien/chuong-6.html.]
Anh  ôm , ấn đầu   lòng n.g.ự.c .
Cứ như đang ôm liều thuốc giải duy nhất, mãi mãi   buông tay.
Dù là lớp mười hai, nhưng hiệu trưởng cho phép chúng  tổ chức chuyến  dã ngoại cuối cùng để xả .
Địa điểm là công viên giải trí, cần đóng một trăm đồng.
   gần đây công ty của Trần Tứ Sinh đang cần tiền gấp,   đang chạy vạy khắp nơi để lấp  chỗ thiếu hụt, gần đây đồ ăn ở nhà cũng thanh đạm   nhiều.
Một trăm đồng  tuy  nhiều, nhưng  lẽ là tiền ăn của vài ngày tới.
Tiết kiệm  chút nào  chút đó.
Thế là   đăng ký  chuyến dã ngoại  .
 Trần Tứ Sinh    ngóng từ , đưa  một trăm đồng và nhất quyết bắt   .
"Được."
 đồng ý.
  nắm chặt tờ tiền nhàu nhĩ đó, ở lì trong công viên khu dân cư bên cạnh suốt cả ngày.
Không dám ở công viên khu nhà , sợ  Trần Tứ Sinh phát hiện.
Cũng  hẳn là nhàm chán.
Ông lão đánh thái cực    khí huyết  đủ, nhất quyết kéo   đánh thái cực.
Bà bác nhảy dân vũ  thiếu một bạn nhảy, nhất quyết kéo  nhảy "Quả táo nhỏ".
Chị Lâm Huệ chạy bộ  thiếu một cạ cứng chạy bộ, nhất quyết kéo  chạy năm cây .
Ủa.
Khoan .
"Chị Lâm Huệ? Sao chị  ở công viên khu dân cư ?"
Chị Lâm Huệ  ngượng ngùng: "Đến đây chạy bộ, tiện thể trốn  ăn mì cay."
Ồ, hóa  gần đây  rể dẫn chị Lâm Huệ  bệnh viện kiểm tra, phát hiện chị  suy dinh dưỡng nghiêm trọng, nên gần đây đang hầm canh tẩm bổ  nhiều.
Bổ đến mức chảy m.á.u mũi .
Đồ ăn vặt cũng   ăn, đặc biệt là thanh cay.
"Nói chứ, sống  đời quan trọng nhất là vui vẻ mà, chị ăn vài miếng thì  chứ?"
Chị Lâm Huệ hậm hực nhét một miếng lát thanh cay to  miệng, nhai chóp chép.
"Chuẩn luôn!"  xé một gói, đút  miệng, "Thơm phức luôn!"
Thường ngày Trần Tứ Sinh cũng  cho  ăn,   cuối cùng cũng gặp  cạ cứng ăn thanh cay .
Ăn xong ba gói thanh cay Vệ Long, hai gói thanh cay Đại Đao Nhục, một gói thanh cay Tiểu Hoạt Đầu, cuối cùng  Thẩm Bình Sinh đến khu  giải quyết công việc tóm gọn tại trận.
Thẩm Bình Sinh  tức  buồn : "Món  nấu dở ?"
Chị Lâm Huệ  gật đầu  "Ngon lắm",  tranh thủ nhét hết chỗ thanh cay còn   miệng.
 lẳng lặng lùi về , giả vờ họ   thấy .
"Trần Tư Họa, cả em nữa! Anh  nhắn tin cho Trần Tứ Sinh , em cứ đợi ở đây  nhé!"
Nghe xong, lòng  lạnh buốt.
Anh ơi,    "bán " em thế!
Cuối cùng   Trần Tứ Sinh nắm cổ áo dẫn về nhà.
Ngày thi đại học.
Trần Tứ Sinh bắt  ăn sáu cái quẩy và hai quả trứng gà, gọi vui là: "Có thể  sáu trăm điểm."