sáu trăm điểm thật , nhưng  cứ    buồn nôn, suýt thì nôn hết sáu trăm điểm   ngoài.
Kiếm điểm khó thật đấy.
Chị Lâm Huệ và  rể cũng đặc biệt xin nghỉ phép đến ở bên .
Khi thi xong.
Ba , mỗi  ôm một bó hoa, đợi  ở cổng trường.
 trở thành đứa chất nhất  trường, cũng là đứa hạnh phúc nhất.
Ăn chơi xả láng cả mùa hè, ngày  kết quả, Trần Tứ Sinh ấn   phịch xuống  máy tính.
 ôm lấy eo  , vùi đầu  bụng    dám : "Trần Tứ Sinh,  giúp em nhấn tra cứu , nếu  bốn trăm điểm,  tát em một cái; nếu  năm trăm điểm,  nhéo em một cái."
"Nếu  sáu trăm điểm thì ?"
"Không thể nào."   thật lòng, "Em tự   mà."
Rồi,   thấy Trần Tứ Sinh click chuột một cái.
 hồi hộp vùi mặt sâu hơn.
Ngửi thấy mùi nước giặt mùi cam giống của   quần áo  .
 kỳ lạ ,  thơm hơn.
 tham lam hít hà vài , hồi hộp chờ phán quyết.
Tuy nhiên, mười giây trôi qua.
Ba mươi giây trôi qua.
Một phút trôi qua.
Trần Tứ Sinh   chút động tĩnh nào.
Không tát  một cái, cũng  nhéo .
Không  chứ! Không  chứ!
Lẽ nào  đến bốn trăm điểm cũng  ?
 bắt đầu thấy hoảng.
Cẩn thận di chuyển mặt đến  màn hình, liều mạng liếc nhanh một cái.
"Aaaa, sáu sáu sáu!"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
 trực tiếp hào hứng nhảy cẫng lên,    nhận  Trần Tứ Sinh đang  ngay  .
Cú nhảy  trực tiếp đụng  cằm  .
Trần Tứ Sinh ôm cằm, lông mày tuy nhíu , nhưng đáy mắt tràn đầy vui vẻ.
"Em  ngay em quá đỉnh mà! Hahaha,  đúng là thiên tài!"
 vui đến phát điên lên , trực tiếp ôm chầm lấy Trần Tứ Sinh, hôn chụt một cái thật mạnh lên má  .
Trần Tứ Sinh  né.
Nên khi lấy  lý trí,   ngại.
Dù   cuối hôn má   là từ đời nào .
Lần nào cơ ?
Chắc chắn là  cấp ba.
Dù  Trần Tứ Sinh lớn nhanh như thổi,  cao  khỏe,  sợ   tát  bay  khe tường, cạy mãi  .
"Haha, thật   nãy em  cẩn thận vấp ngã, nên vô tình chạm  mặt  thôi,  tin ?"
  nhanh chóng   niềm vui sáu sáu sáu  choáng váng đầu óc, gọi điện cho chị Lâm Huệ báo tin vui  cho họ.
Chỉ còn  Trần Tứ Sinh  yên tại chỗ.
Anh  đưa tay sờ lên vùng da còn vương  ấm, đáy mắt xẹt qua một tia  sâu thẳm.
Lúc điền nguyện vọng  đại học.
 chỉ  một trường đại học ở tận phía nam, hỏi : "Trường  cũng  mà ? Hơn nữa ở đây gần biển, em  bao giờ..."
Trần Tứ Sinh ngắt lời : "Trường  cơm căn tin khó ăn."
"Ồ."  gạch nó , "Thế thì   ."
  xem một trường ở phía đông: "Đây là vùng sông nước Giang Nam, chắc chắn nhiều món ngon."
Trần Tứ Sinh  biến sắc: "Anh kiểm tra , ký túc xá ở đó điều kiện tệ lắm,   nhà vệ sinh khép kín."
 thấy tiếc: "À, em  thích nhà tắm tập thể ..."
Cuối cùng Trần Tứ Sinh giúp  chọn trường 211 và chuyên ngành  nhất trong tỉnh.
Rất gần nhà, đạp xe đạp công cộng năm phút là tới nơi, nên cũng  cần ở ký túc xá.
Hơn nữa bây giờ  mới nhớ ,  đến để cứu vớt phản diện, chứ   để tận hưởng cuộc sống đại học.
  sống cùng với   chứ!
Ai      trông chừng,    gây  chuyện gì.
Thế là mỗi ngày tan học  cơ bản đều về nhà, thỉnh thoảng vài   ngoài tụ tập.
Sau khi say,  gọi điện cho Trần Tứ Sinh, bảo   đến đón .
Rồi  tự biến  thành một con gấu túi, bám lên lưng Trần Tứ Sinh.
Có lúc giật giật tóc  ,  lúc cắn cắn cổ  .
"Trần Tư Họa."
Trần Tứ Sinh  cắn đau, trầm giọng cảnh cáo .
  , tiếp tục cắn.
"Á là da heo, ngon thật!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-duoc-tieu-phan-dien/chuong-7-full.html.]
  nhịn  thè lưỡi l.i.ế.m một cái.
Trần Tứ Sinh   cứng đờ, như  chịu đựng  nữa, đặt  xuống.
"Đứng thẳng dậy."
  , ôm lấy cánh tay  , ngã  lòng .
Gió đêm thổi  đầu óc choáng váng.
 ngẩng đầu  Trần Tứ Sinh,  một lúc thì nheo mắt : "Người trong lớp  ai  trai bằng .
"Hôn chắc cũng dở tệ."
Lời  dứt.
Ánh mắt Trần Tứ Sinh trầm xuống: "Hôn cái gì mà hôn? Có gì mà  hôn? Học hành cho tử tế , đừng ngày nào cũng nghĩ đến chuyện hôn hôn hôn."
  xong đầu óc ong ong, trong tai chỉ còn văng vẳng: "Hôn hôn hôn... hôn hôn."
Thế là  như  ma xui quỷ ám, vô thức kiễng chân lên, hôn lên mặt  .
Rồi đến sống mũi, chóp mũi... cho đến khi chạm  môi  .
Tim  ngừng đập một nhịp.
Vừa định lùi , lưng    xiết chặt, ấn về phía .
"Giở trò lưu manh xong còn định chạy ?"
Vừa định cãi .
Môi  một  nữa dán lên một vùng mềm mại ấm áp.
"Ngoan, há miệng ."
 ngoan ngoãn há miệng, nhưng     quấn lấy chặt chẽ, công thành đoạt đất.
Á, nóng quá.
Như một chiếc bánh kem bơ sắp tan chảy.
Bị   hôn tới tấp.
Cho đến khi chân mềm nhũn ngã  lòng  ,  bế ngang lên.
Sáng hôm  tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là: "Tiêu , gây họa !"
Phản ứng thứ hai là nhanh chóng chạy trốn.
Hôn phản diện ,   đánh  ?
Nếu Hệ thống mà   cứu vớt phản diện đến mức hôn  , nó  phát điên lên ?
 xuống giường là định xỏ giày chạy .
Ai ngờ,  lưng đột nhiên  một vùng nóng bỏng dán sát .
Đồng thời bên hông  thêm một đôi tay.
"Đi  đấy?"
 lắp bắp run rẩy  dám  đầu  : "Đi...  học."
"Hôm nay thứ Bảy, em  tiết học ?"
"Không...  ,  thư viện."
"Trần Tư Họa."
Giọng  bên tai trầm xuống, nhưng nóng bỏng lạ thường.
"Em... em xin ."
"Không , hôn thêm  nữa  đền bù nhé."
Đầu   xoay ,   hôn lấy.
 run run hàng mi  đẩy .
"Ha... Không ."
"Em còn  để dành   kết hôn thì hôn cơ!"
Trần Tứ Sinh nắm chặt cổ tay , ánh mắt tối sầm : "Còn  kết hôn với  khác ?"
 khó chịu nheo mắt : "Không..."
Lại   cúi xuống hôn lấy.
Thôi kệ.
Cứ  theo trái tim mách bảo .
Hôn thì thoải mái thật đấy, chỉ là cảm thấy chỗ nào đó cộm cộm khó chịu.
 mơ màng nghĩ.
Khi Hệ thống đến, chúng  đang  chuyện chính.
Ký chủ  mà giá trị cứu rỗi  đạt 200%  đấy,   lịch sử  đấy, Ký chủ... Ố!
Nghe thấy tiếng động,  dụi mắt  dậy.
Cái...
Lúc tỉnh dậy.
Trần Tứ Sinh đang nhét ngón tay   miệng  .
 mắt tròn xoe  rụt tay : "Làm gì thế? Em   cái sở thích   nhé."
Trần Tứ Sinh giữ chặt , cắn một vòng dấu răng  ngón áp út của .
Trông giống như một chiếc nhẫn.
Trần Tứ Sinh nghĩ, khoảnh khắc ,   thể tha thứ cho tất cả những bất hạnh  đây.
-Hết-