Bức ảnh chính là bức ảnh đặt trong thư phòng, đó là ông bà Giang lúc còn trẻ và lúc còn nhỏ. Tinh Tinh thấy bức ảnh liền kinh ngạc kêu lên, mở to mắt, chỉ chính giữa bức ảnh hỏi: "Đây là con ạ?"
"Đây là ba." Giang Minh Viễn giải thích, chỉ bức ảnh giới thiệu từng , đó về câu chuyện lúc chụp bức ảnh .
Đây là đầu tiên nhắc đến chuyện đây của , Trình Hoan và Tinh Tinh đều nhiệt tình lắng , thấy hai cảm thấy hứng thú, Giang Minh Viễn kể một vài chuyện thú vị. Lúc xong những chuyện cũng mười giờ, Tinh Tinh buồn ngủ ngáp liên tục, Giang Minh Viễn đặt bức ảnh xuống đưa Tinh Tinh tắm, tắm xong dỗ con trai ngủ, đó phòng khách.
Trình Hoan cũng tắm xong, mặc quần áo ngủ ghế sofa. Thấy Giang Minh Viễn , cô dậy bước đến.
"Sao ?" Giang Minh Viễn cô chuyện .
"À thì... ngày mai về quê của , em cần mua ít quà về ?"
Giang Minh Viễn vén sợi tóc ở trán cô tai, đó dịu dàng : "Không cần, những thứ sẽ trợ lý chuẩn , em chỉ cần là ."
Nguyệt
"Ý em " Trình Hoan nghiến răng: "Em hỏi thích thứ gì?"
Trình Hoan thích bà Giang, cho dù trong tiểu thuyết là thực tế. Chỉ riêng việc bà cho đến nhà trẻ rút m.á.u của Tinh Tinh khiến cô hảo cảm với ' chồng' tương lai gặp mặt .
hảo cảm là một chuyện, đối phương là của Giang Minh Viễn là một chuyện khác. Quan hệ m.á.u mủ thể nào dứt bỏ, Trình Hoan rơi tình huống khó xử khi ở giữa, trong tình huống liên quan đến nguyên tắc, cô ngại 'lấy lòng' bà Giang một chút.
Giang Minh Viễn cũng suy nghĩ của cô. Người đàn ông thầm thở dài, đầu ngón tay lướt qua chân mày của cô, giọng dịu dàng: "Anh mừng khi gặp em."
"Đừng đánh trống lảng, đang chuyện chính đấy." Trình Hoan túm lấy bàn tay kéo xuống, gương mặt chút bối rối: "Anh đừng thứ gì quá đắt, đắt quá thì em mua nổi . Hơn nữa bây giờ muộn , bên ngoài nhiều cửa hàng đóng cửa, cũng ngày mai mua ?"
Giang Minh Viễn cúi đầu nghịch ngón tay của cô: "Không cần lo lắng những thứ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-206.html.]
"Sao hả? Anh cũng chuẩn ?"
"Không ." Giang Minh Viễn kéo lấy tay cô hôn lên đốt ngón tay: "Những thứ cần dùng đến, bà ở trong nước."
"Đến Tết cũng về ?"
"Không về, chắc cũng sẽ về." Nhắc đến , tâm trạng của lắm. Anh bỏ qua đề tài : "Đừng nghĩ linh tinh nữa, ngủ sớm một chút, đừng nghĩ nhiều đến mất ngủ như tối qua."
"Sao thể mất ngủ hàng ngày chứ." Trình Hoan rút tay , hừ một tiếng, đó chút tự nhiên : "Anh cũng ngủ sớm một chút."
"Ừ."
"Vậy ngủ ngon..."
"Được."
Người đàn ông vẫn cô nhúc nhích, Trình Hoan dừng suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên nhón chân lên chạm môi đối phương.
"Ngủ.."
Nửa câu còn kịp hết thì chặn , bàn tay ôm lấy gáy cô khiến cô thể trốn thoát, nụ hôn còn nồng nhiệt hơn so với lúc buổi chiều. Động tác của mãnh liệt, dường như ăn cô bụng.
Đến khi khoang miệng thăm dò triệt để, Trình Hoan mới buông tha, thở của đàn ông chút nặng nề, ánh mắt vô cùng thâm trầm. Anh đưa tay lau nước còn sót đôi môi mắt, đó hôn nhẹ một cái, lúc mới tạm biệt: "Anh lên đây."
"Đi ." Nhịp tim của Trình Hoan tăng nhanh vì động tác của , cô khoát khoát tay, do dự một chút theo đưa mắt thang máy. Thang máy đóng , che khuất tầm của .