Trương Thủy Sinh  ngoài ngắm một vòng mới  về,  khi  xuống vẫn tiếc  nỡ cởi áo da   .
“Dì Lưu, áo da  bao nhiêu tiền?”
Lưu Đại Ngân  nghĩ sẵn giá cả từ nhà : “Kiểu nam kiểu nữ đều như , hai trăm sáu mươi đồng.”
Mỗi chiếc áo hết hai tấm da dê, một tấm da dê ba mươi chín đồng, hai tấm là bảy mươi tám đồng. May mỗi chiếc áo đại khái mất  năm ngày, tiền lương mỗi ngày của ông Quách và Chu Phúc Quý là sáu đồng, năm ngày là ba mươi đồng, cộng cả những thứ linh tinh lặt vặt khác, mỗi chiếc áo da mất  hơn một trăm đồng.
Lần  ông Quách với Chu Phúc Quý bán áo da cho Lưu Đại Ngân mỗi chiếc một trăm đồng, bọn họ kiếm  đồng nào  nhỉ?
Vân Chi
 chỉ ngẫm nghĩ một lát Lưu Đại Ngân  hiểu  ngay. Lần  Lưu Đại Ngân tự   mua da, đều chọn da dê chất lượng  nhất. Còn  ,  chắc Chu Phúc Quý với ông Quách  mua da dê loại  nhất, như  chẳng   tiền chênh lệch  .
Hơn nữa,   Lưu Đại Ngân trả công theo ngày,  nhanh   chậm đều giống . Tất nhiên tốc độ  việc của Chu Phúc Quý với ông Quách sẽ chậm   nhanh như khi bọn họ  việc của  . Tính như  thì đương nhên   bọn họ cũng kiếm  tiền.
Đây chính là điểm khác biệt giữa  theo ngày và  khoán.
Trương Thủy Sinh cúi đầu suy nghĩ một lát,  áo khoác da   còn phong cách tây hơn áo khoác da  , cái giá  đúng là  đắt.
Anh  gật đầu : “Được ạ, hai trăm sáu mươi đồng một chiếc, mười chiếc là hai ngàn sáu trăm đồng. Để cháu  lấy tiền cho dì Lưu.”
Sau đó là một tay giao tiền một tay giao hàng, áo da thuộc về Trương Thủy Sinh, tiền thuộc về Lưu Đại Ngân.
Lưu Đại Ngân đếm kỹ tiền, nhưng  vội cất  túi: “Tiểu Trương, con gái  nhờ  lấy giúp hai mươi chiếc sơ mi trắng, quần   thể mua bao nhiêu chiếc?”
Quần áo Lý Liên Hoa bán đều là quần áo đang  ưa chuộng thời nay, bên  mặc sơ mi trắng, bên  kết hợp với một chiếc quần bó màu đen, hiện tại con gái trẻ tuổi  công ăn việc  tử tế ở huyện thành đều mặc như .
“Dì Lưu, quần  hiện tại đang mốt, nếu chị Lý  lấy hàng, để cháu giới thiệu cho  , lấy  giới hạn  lượng,  lấy bao nhiêu  bấy nhiêu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-111-ngua-giong-phao-hoi-89.html.]
Nhớ tới lời con gái  lúc gần , Lưu Đại Ngân  chuyện quyết đoán: “ lấy tạm một trăm chiếc.”
Trước khi tạm biệt, Trương Thủy Sinh dặn dò Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, cháu   là  áo da  sẽ bán  đắt hàng, khi về dì cố gắng tranh thủ thời gian,   bao nhiêu cháu mua bấy nhiêu.”
Lưu Đại Ngân gật đầu tỏ vẻ  : “Tiểu Trương,  yên tâm, chuyện   hiểu mà.”
Sau đó, Lưu Đại Ngân đến bưu điện tỉnh gửi điện báo cho Hứa Quảng Nghĩa,  nhà    bao nhiêu da , mang hết cho bà , bà  mua tất.
Nhận  điện báo, Hứa Quảng Nghĩa  vui  buồn.
Vui vì tìm  khách hàng lớn,    cần lo lắng nguồn tiêu thụ da dê. Buồn vì trong nhà  còn nhiều da dê , chỉ  mười mấy tấm.
Ban đầu khi Lưu Đại Ngân    sẽ mua nhiều da dê  nhất,   còn tưởng rằng bà  đang  đùa, ai ngờ hiện tại mới qua vài ngày, bà   gửi điện báo đến mua da dê tiếp, còn   bao nhiêu mua bấy nhiêu.
Hứa Quảng Nghĩa thương lượng với vợ ,    Lưu Đại Ngân sẽ là khách hàng lớn của bọn họ, cho nên tuy rằng trong nhà vẫn còn  ít da dê chất lượng kém, nhưng mà bọn họ tuyệt đối  dùng hàng kém  thế hàng  hại  , ham món lợi nhỏ nhận về thiệt thòi lớn, mất hết danh tiếng ,   còn ai dám mua da nhà   nữa.
Hứa Quảng Nghĩa quyết định đưa con trai  cùng. Đầu tiên đưa mười mấy tấm da dê chất lượng  trong nhà tới cho Lưu Đại Ngân,  đó bọn họ  về nhà luôn, mà trực tiếp lên tàu hỏa tới phương bắc mua da dê.
Để  áo da, Lưu Đại Ngân còn dùng mười mấy tấm da của Chu Phúc Quý, bởi vì trong tay  đủ tiền, hai bên  thương lượng đợi bán áo da xong sẽ trả .
Bây giờ bán xong áo da , Lưu Đại Ngân tính tiền da dê trả cho Chu Phúc Quý ,  đó  thanh toán lương cho bốn .
Nhận  tiền công, cha con Chu Phúc Quý và cha con ông Quách đều mừng  mặt,   Chu Phúc Quý với ông Quách, chỉ riêng Chu Hữu Địa và Quách Nam con trai của bọn họ thôi, mỗi tháng cũng kiếm  gần ba mươi đồng ,  tiền  còn cao hơn tiền lương công nhân bình thường ở thời đại .
Tháng đầu tiên  kiếm  nhiều tiền như  , một năm thì ? Một năm sẽ kiếm  bao nhiêu nhỉ? 
Bốn   nhịn  đều âm thầm tính toán.