Trương Vân Sinh là sinh viên, ngày thường nếu Trương Thủy Sinh ở nhà,   sẽ ở  ký túc xá, ngoài thứ bảy chủ nhật , cơ bản   sẽ  ở nhà.
Nghe thấy tiếng Lưu Đại Ngân  ngoài cổng gọi , Trương Thủy Sinh vội vàng  khỏi phòng đón tiếp: “Dì Lưu tới đấy , chẳng trách mới sáng sớm cháu   thấy tiếng chim khách kêu  ngọn cây , hóa  là khách quý tới chơi.”
Lưu Đại Ngân  : “ mà là khách quý ? Vậy  đây chắc chim khách kêu nhiều lắm nhỉ?”
Trương Thủy Sinh vén rèm cửa mời Lưu Đại Ngân  nhà: “Dì   khách quý thì ai là khách quý? Dì Lưu, dì tới là cháu vui , còn mang theo quà cáp  gì? Giao tình giữa chúng  thế nào chứ,  việc gì dì cứ  thẳng là , mang quà cáp theo quá khách sáo.”
Lưu Đại Ngân để quà cáp  mang đến lên bàn, Trương Thủy Sinh rót  cho bà : “Dì Lưu, dì nếm thử xem,   là  Tây Hồ chính gốc đó, là do  khác tặng cho cháu,   dì cháu còn  nỡ bỏ  pha .”
Lưu Đại Ngân trò chuyện với Trương Thủy Sinh một lúc, hỏi   về tình hình buôn bán dạo gần đây. Sau khi  xong âu phục, Lưu Đại Ngân rút vốn, Trương Thủy Sinh vẫn tiếp tục  quần áo đem bán.
Anh  nhờ thấy Trịnh thiết kế vài kiểu quần áo, thuê thợ cắt cắt hàng  cho   nhận hàng về nhà ,  ăn khí thế hừng hực,  bắt đầu  chút danh tiếng ở tỉnh thành .
Trương Thủy Sinh còn  tiếc nuối: “Dì Lưu, nếu lúc  dì tiếp tục  với cháu thì  quá, dựa  đầu óc của dì, chắc chắn việc  ăn của chúng  sẽ lên một tầm cao mới.”
Lưu Đại Ngân  : “Không      , khiếu thẩm mỹ của    lắm,  thích hợp  về trang phục. Thủy Sinh,  trai   nhà ? Hôm nay   chút việc cần tìm Vân Sinh.”
“Anh cháu ạ? Anh  đưa ông nội cháu  xem hý kịch , hôm nay rạp hát  ông Lưu diễn, ông nội cháu  mê bọn họ, chắc  lát nữa mới về. Dì Lưu tìm  cháu  việc gì thế? Để cháu  gọi   về nhé.”
“Đừng đừng đừng,” Lưu Đại Ngân xua tay liên tục: “Việc của   gấp, khó lắm ông nội  mới  xem vở kịch yêu thích, đừng quấy nhiễu nhã hứng của ông . Chiều nay   đến .”
 mà chiều hôm đó Lưu Đại Ngân  đến  nhà Trương Thủy Sinh, bởi vì Trương Vân Sinh  tới nhà bà  .
Trương Vân Sinh hàn huyên với Lưu Đại Ngân vài câu,  hỏi: “Dì Lưu, cháu  Thủy Sinh  dì  việc tìm cháu ?”
“Ừ, Vân Sinh ,    học về cơ khí nhỉ?   hỏi  một câu, nếu  đóng gói chân  cho đồ ăn, thì chúng   dùng máy móc gì?”
“Máy đóng gói chân  ạ? Dì Lưu định đóng gói thứ gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-162-ngua-giong-phao-hoi-140.html.]
Lưu Đại Ngân   suy nghĩ của  với Trương Vân Sinh, nếu  thể đóng gói chân  gà nướng nhà  thì gà nướng  thể bán đến nơi xa hơn.
 Lưu Đại Ngân  xong, Trương Vân Sinh suy ngẫm một lát  : “Dì Lưu, dì  máy móc cỡ lớn  máy móc nhỏ? Muốn duy trì quy mô hiện tại   trực tiếp mở nhà máy lớn? Sản lượng mỗi ngày  bao nhiêu?”
Trước đó, Lưu Đại Ngân  suy nghĩ về vấn đề  , bà  : “Trước mắt vẫn   thế nào,   duy trì quy mô hiện tại trớc , sản lượng một ngày  vài trăm con là .”
Trương Thủy Sinh  xong, đầu tiên là  mất một lúc,  đó mới : “Dì Lưu, một phút máy đóng gói chân  loại nhỏ cũng đóng gói  hai con , một giờ là  thể đóng gói hơn một trăm con.”
“Vậy Vân Sinh, máy đóng gói chân  loại nhỏ   bao nhiêu tiền?”
Trương Vân Sinh thu  nụ , vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Dì Lưu, hiện tại trong nước   máy đóng gói chân  loại nhỏ kiểu ,  mua  nhập khẩu.”
Nhập khẩu, chính là  mua từ tay  nước ngoài… 
Vân Chi
“Vậy nếu nhập khẩu thì  bỏ  bao nhiêu tiền?”
Trương Vân Sinh đẩy gọng kính  mắt, : “Tiền chỉ là vấn đề nhỏ,  nhập khẩu   mới là vấn đề lớn. Dù máy đóng gói chân    máy móc gì lớn, nhưng   cấp  phê chuẩn thì mới  nhập khẩu. Trong tỉnh chúng  đều là nhà xưởng quốc doanh nhập khẩu máy móc, tư nhân  bao giờ  tiền lệ .”
Lưu Đại Ngân thất thần một thoáng ngắn ngủi,   thường   ăn buôn bán  khó khăn như  nhỉ?
Bà  là một  phụ nữ bình thường,    xin phê duyệt? Sao  thể phá vỡ tiền lệ tư nhân  từng nhập khẩu máy móc?
Hiếm khi Trương Vân Sinh  thấy dáng vẻ buồn bực  mặt Lưu Đại Ngân, từ  tới nay, dù là trong quá trình tiếp xúc,  là trong miệng em trai Trương Thủy Sinh, dì Lu  luôn là  kiên cường quả cảm.
Trên  bà   một loại khí chất bất khuất, dũng cảm tiến tới.
Một  phụ nữ nông thôn bình thường,   chữ,  dám tự  lên tỉnh thành  ăn buôn bán, dám gác d.a.o găm lên cổ tài xế  xa,  bao giờ  sợ hãi là gì.
 mà lúc ,  mặt Lưu Đại Ngân  lộ vẻ mờ mịt, thất thố và cảm giác bất lực, thất bại.