Ngoài tay ,   Trương Vân Sinh   gì đáng ngại. Anh  dựa lưng  tường, trả lời: “Tết Thanh Minh dì Lưu  về quê viếng mồ mả cho ông bà tổ tiên , nên tới đập Nê Sinh đốt vàng mã. Hai tên du côn  chọn chỗ cách chỗ dì  đốt vàng mã  xa, nên dì Lưu  cứu . Nếu   dì Lưu,   bây giờ  thế nào  .”
Ông Trương ở bên cạnh cũng : “Đưa Vân Sinh tới bệnh viện , vợ Tam Thuận còn mang tới năm trăm đồng  tiền thuốc men, còn chạy lên chạy xuống. Đợi Vân Sinh khỏe  , cả nhà chúng   tới cửa cảm ơn   tử tế.”
Trương Thủy Sinh gật đầu: “Đương nhiên . Anh,    như , thì hình như là hai tên du côn  cố ý tới tìm . Anh là sinh viên,   đắc tội với bọn chúng? Có   uẩn khúc gì bên trong  ? Cảnh sát điều tra thế nào ?”
Trương Vân Sinh : “Hai tên du côn    thuê, cố ý tới dạy dỗ . Tên chạy   là đại ca,    là ai chỉ  gã  . Cảnh sát đang tìm gã  ,  mắt vẫn   tin tức gì.”
Trương Thủy Sinh  chuyện với  nhà một lát,   dậy : “Ông nội,  họ, , em  ngoài một chuyến, lát nữa sẽ  .”
Ra khỏi phòng bệnh, Trương Thủy Sinh nhấc chân  tới phòng  việc của bác sĩ hỏi thăm tình hình.
“Bác sĩ  gì cơ? Tuy tay  trai cháu  nối  , nhưng      việc nặng, cũng  thể sử dụng trong thời gian dài,   chữ một buổi sáng cũng  ?”
Vân Chi
Trương Thủy Sinh kinh hô, vẻ mặt  thể tin .
Bác sĩ liếc mắt  Trương Thủy Sinh một cái, bình tĩnh : “Xương cổ tay cảu    đánh nát, gân tay cũng  cắt đứt, tuy rằng phẫu thuật  thành công,  bề ngoài  khác gì tay  bình thường, nhưng vẫn  ảnh hưởng  lớn. Nếu dùng tay trong thời gian dài, tay sẽ ê mỏi, sẽ đau, sẽ run, nếu  để ý tĩnh dưỡng,   tay còn dễ  thoái hóa.”
Trương Thủy Sinh suy sụp  xuống ghế, hai tay che mặt, nước mắt chảy xuống qua kẽ ngón tay.
Khi    trai  viện    , khi  thấy  trai   giường bệnh    , nhưng   lời  của bác sĩ,     kìm  nước mắt, từng giọt từng giọt cứ thế tuôn rơi.
Anh  lau nước mắt, giọng  nghẹn ngào: “Bác sĩ,  trai cháu là sinh viên, sang năm là  nghiệp . Ước mơ của   là trở thành nhân viên nghiên cứu,  chắc chắn  ,  vẽ thường xuyên. Nếu tay    thể cầm bút trong thời gian dài, chắc chắn   sẽ  chịu nổi. Bác sĩ, cháu cầu xin bác, chỉ cần  thể chữa khỏi tay cho  trai cháu, tiền bạc  thành vấn đề, cháu  tiền.”
Bác sĩ lắc đầu,  mặt cũng lộ  vẻ đáng tiếc. Một  trẻ tuổi tương lai rộng mở như , chẳng lẽ sẽ  hủy hoại thế  ?
“Không  chúng    cứu, mà là kỹ thuật chữa bệnh trong nước căn bản  thể chữa trị   cho  trai .”
Trương Thủy Sinh bắt  ý chính trong lời bác sĩ,   vội hỏi: “Bác sĩ, ý của ngài là, kỹ thuật chữa bệnh của nước ngooài  thể chữa khỏi tay cho  trai cháu ạ?”
“   nước M mới công bố kỹ thuật tiên tiến nhất,  lẽ sẽ chữa khỏi  tay cho  trai .”
“Cảm ơn bác sĩ, tạm thời ngài đừng  chuyện  cho  trai cháu nhé.”
“Anh trai   .”
“Anh trai cháu  ?” Trương Thủy Sinh  dám tin,   khi ở phòng bệnh, sắc mặt  trai  hề  điểm nào bất thường. Nếu   thật sự  tin  , chắc   sẽ đau lòng  chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-174-ngua-giong-phao-hoi-152.html.]
Trương Thủy Sinh suy sụp    ghế, sinh  cảm giác vô lực,  trai thích cái ngành  học như , khi  tin , trong lòng    tuyệt vọng thế nào nhỉ?
“Khi  cho   tin tức , cảm xúc của   coi như  định. Các  là   của  , nhớ  khuyên nhủ nhiều hơn, tâm sự với  bệnh nhiều hơn nhé.”
“Cháu  , cảm ơn ngài.”
Trương Thủy Sinh mang theo đôi mắt rưng rưng  về phía phòng bệnh  trai , thu hút  ít ánh mắt tò mò.
Đi đến cửa phòng bệnh, Trương Thủy Sinh lau mặt một phen, lau khô nước mắt  mặt, trong mắt, cố gắng nở nụ   mới đẩy cửa bước .
“Anh,   ăn gì để em  mua cho .” Trương Thủy Sinh  xuống,  với Trương Vân Sinh đang  sách  giường.
Trương Vân Sinh buông sách, thở dài một tiếng: “Bác sĩ   với em chuyện tay   ?”
Tuy là câu hỏi nhưng  mang ngữ điệu khẳng định.
Trương Vân Sinh   câu nào còn ,   nhắc tới chuyện , nước mắt Trương Thủy Sinh  tuôn rơi ào ào. Anh   rảnh lau nước mắt, vội  đến  mặt Trương Vân Sinh: “Anh,  yên tâm, bác sĩ  nước M  thể chữa khỏi tay cho , em sẽ đưa  sang nước M chữa trị, chắc chắn  thể chữa khỏi.”
Ông Trương: “Thủy Sinh đừng  nữa, Vân Sinh   là may mắn lắm . Tùng Lâm, Thủy Sinh về , cháu cũng về nhà nghỉ ngơi ,  ở bệnh viện mấy ngày .”
Dương Tùng Lâm gãi đầu: “Ông ngoại, cháu  , cứ để Thủy Sinh về nhà nghỉ ngơi ,   mới về từ Cảng Đảo, chắc chắn xưởng quần áo vẫn còn  nhiều việc đang chờ   giải quyết.”
Trương Thủy Sinh: “Xưởng quần áo   việc gì, em ở đây với  trai em, em    hết.”
“Thủy Sinh, cháu về nhà  .” Ông Trương : “Tùng Lâm  đúng lắm, cháu   về từ Cảng Đảo, nên tới xưởng quần áo xem . Cháu về  , chiều tối  tới đây  ca cho Tùng Lâm.”
Trương Thủy Sinh  cãi   ông Trương với Dương Tùng Lâm, đành   dậy về nhà.
“Vậy cháu về  nhé, chiều tối cháu  đến. Anh,  cần em mang cho thứ gì ?”
Trương Vân Sinh ngẫm nghĩ một lát,  : “Em mang cho  mấy quyển sách  để  bàn tới đây.”
“Được, em  .”
Trương Thủy Sinh  về xưởng quần áo của  . Trong mấy ngày    ở nhà, cũng   việc gì lớn cả. Anh  xem qua sổ sách, xác định  vấn đề gì, thì  ngoài  tới nhà Lưu Đại Ngân.
Rốt cuộc chuyện lúc   , ông nội và  trai đều   rõ ràng,    đến nhà dì Lưu hỏi một câu mới .