Một tuần , trung tâm kiểm tra an  thực phẩm  cho  kết quả, trong điều kiện nhiệt độ bình thường gà nướng đóng gói chân   hạn sử dụng  mười bốn tháng.
Lưu Đại Ngân thương lượng với Lý Tam Thuận, sẽ  hạn sử dụng là một năm, cũng chính là mười hai tháng.
Hôm nay cũng là ngày bọn họ  hẹn với Tưởng Bác, khi bọn họ đến nơi, Tưởng Bác vẫn  tan học, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận  tới ngôi đình  ,   tảng đá đợi Tưởng Bác đến.
Vừa tan học, Tưởng Bác lập tức đến điểm hẹn.
“Chú, thím. Hai  tới sớm thế?”
Lưu Đại Ngân  : “Chúng  rảnh rỗi,    học giống .”
Tưởng Bác rút  hai tờ giấy từ trong cặp sách của , đặt lên bàn đá: “Chú thím, hai  xem , đây là bản thiết kế bao bì cháu vẽ, nếu chú thím thấy  điểm nào còn   thì cháu sửa .”
Lưu Đại Ngân cầm một tờ giấy trong đó lên, là bản thiết kế mặt , bên  vẽ một con gà nướng, bên  chia  hai nửa, một nửa là bảng biểu ghi thành phần và địa chỉ, một nửa là giới thiệu đơn giản về gà nướng nhà họ Lý.
Lưu Đại Ngân gật đầu,   lòng về bản thiết kế .
Vân Chi
Sau đó bà   cầm tờ giấy còn  lên, là mặt chính của bao bì.
Bên  vẽ hình gà nướng giống mặt , nhưng kích thước lớn hơn nhiều, bên   năm chữ “Gà nướng nhà họ Lý”, bên   tám chữ “Cống phẩm hoàng gia, lịch sử lâu đời”. Màu nền xung quanh là màu đỏ, ở giữa là màu trắng,  qua   tệ.
Lưu Đại Ngân cực kỳ  lòng, Lý Tam Thuận cũng . Ông  gật đầu với Lưu Đại Ngân.
Lưu Đại Ngân móc  bảy mươi đồng, đặt lên bàn, : “Bạn học Tưởng Bác, cảm ơn  nhiều lắm,   thích bản thiết kế bao bì  của , đợi thêm một  thời gian nữa, khả năng  còn  nhờ  vẽ thêm một bản thiết kế bao bì nữa,     ?”
Tưởng Bác vội vàng gật đầu: “Đương nhiên  ,  việc gì thím cứ đến tìm cháu là , đảm bảo sẽ vẽ thật xinh  cho thím.”
Bà thím   tay hào phóng thật, thiết kế bao bì thôi  trả một trăm đồng , còn hơn tiền lương ba tháng của công nhân bình thường.
Tuy rằng sinh viên mỹ thuật bọn họ cũng  trợ cấp của nhà nước, nhưng  tiền đó chỉ đủ tiền ăn uống lặt vặt, còn màu vẽ, bút vẽ gì đó đều  tự bỏ tiền túi , giá cả còn  rẻ.
Điều kiện gia đình   tệ, nhưng    ngửa tay xin tiền cha  mãi, tự  kiếm  đương đương nhiên là  nhất .
Một trăm đồng  đủ cho  tiêu một  thời gian, còn  thể mua cho gia đình một chút đồ đó.
Tưởng Bác còn  thêm: “Thím,   nếu cần , vẽ,  thiết kế thứ gì,  thím cứ việc tới tìm cháu, cháu hứa sẽ  việc nghiêm túc,  trách nhiệm.”
Có bản thiết kế bao bì , Lưu Đại Ngân định tự  xuôi nam một chuyến để  việc với nhà máy bao bì bên .
Lần đầu nên in bao nhiêu nhỉ? In tạm năm nghìn cái .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-199-con-duong-gay-dung-su-nghiep-3.html.]
“Năm nghìn cái? Đại Ngân,  lượng    quá nhiều  ?”
Lưu Đại Ngân đùng ngón tay tính toán: “Một ngày trong tiệm chúng  cũng bán  mười mấy con gà , đóng gói chân  chắc chắn sẽ bán  nhiều hơn. Cứ tính một ngày  hai mươi con ,  một tháng chính là sáu trăm con, năm nghìn cái còn dùng   một năm .”
“Đại Ngân, cần gì in tận một năm, cứ in  hai nghìn cái  , hai nghìn cũng  ít ”
“Tam Thuận, thật …” Ngập ngừng một lát, Lưu Đại Ngân mới  tiếp: “Thật   định một  in một vạn cái luôn, nhưng cảm thấy  nhiều nên mới  là in năm nghìn cái.”
Lý Tam Thuận: “...”
“Đại Ngân,    chúng  in ba nghìn cái  nhé, dù  cũng   điện báo , nếu  đủ thì chúng  gửi tiền, gửi điện báo, để bọn họ mau chóng in cho chúng , như  chẳng    ?”
“Vậy thì in tạm ba nghìn cái  nhé?”
“Ừ, in tạm ba nghìn cái.”
Lưu Đại Ngân   xuống phía nam,  Lý Tam Thuận  thể để bà  lẻ loi một , ông  định để con trai  cùng bà .
 Lưu Đại Ngân : “Lưu Trụ  cùng  thì ai dẫn Khai Lâm tới bệnh viện điều trị? Ông ở nhà   gà nướng, bán gà nướng  đưa Khai Lâm tới bệnh viện, còn  nấu cơm, trông trẻ, như   , một  ông cáng đáng nổi ?”
Lý Tam Thuận: “Không thì  đóng cửa hàng hai ngày, đợi bà về  mở.”
Lưu Đại Ngân   tạm đóng cửa hàng, tạm đóng cửa một ngày là kiếm tiền ít  một ngày, hơn nữa, nếu như  khách tới mua gà nướng,  thấy cửa hàng đóng cửa, khả năng   bọn họ sẽ  tới nữa, như  chẳng  sẽ mất khách ?
Lý Tam Thuận kiên trì  đóng cửa, tiền kiếm ít  một chút  vấn đề gì, an  của Lưu Đại Ngân mới quan trọng, chủ yếu vì Lưu Đại Ngân  lớn tuổi , còn là phụ nữ, nếu là thanh niên trẻ tuổi   ngoài một , chắc chắn ông  sẽ đồng ý.
Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận thương lượng   kết quả,  ai chịu nhường ai, cuối cùng biến thành giận dỗi.
 lúc Trương Thủy Sinh tới nhà bọn họ mua gà nướng,  thấy ông Lý càm ràm với con trai. Anh   ngay: “Việc  cứ để cháu, cháu giải quyết giúp chú dì.”
“Thủy Sinh,  định giải quyết thế nào?”
“Dì Lưu, trong tỉnh chúng  cũng  xưởng in mà, cần gì  bỏ gần tìm xa xuống tận phía nam?” Trương Thủy Sinh    bóc đậu phộng ăn.
Đậu phộng  do  thuê ruộng nhà Lưu Đại Ngân gửi cho bọn họ, ăn  ngon.
Lưu Đại Ngân bĩu môi: “Cháu nghĩ dì   hỏi , nhưng xưởng in ở tỉnh chúng  đều là nhà xưởng quốc doanh, bọn họ khinh thường hộ kinh doanh cá thể, căn bản  đồng ý.”
Trương Thủy Sinh ăn hết đậu phộng trong tay  bốc một nắm nữa: “Dì Lưu, việc  cứ giao cho cháu. Ngày mai dì qua tìm cháu, cháu dẫn dì  tìm, đảm bảo  thể tìm .”
Lưu Đại Ngân nửa tin nửa ngờ,  đó bà   từng đến vài nhà máy ở tỉnh thành , nhưng đều   nhận việc của bà . Bây giờ mới bao lâu chứ, chẳng lẽ    đồng ý nhận ?   Trương Thủy Sinh cũng  giống đang lừa bà .
Cuối cùng Lưu Đại Ngân vẫn quyết định  cùng Trương Thủy Sinh thử xem ,     thể thành công, dù  ở tỉnh thành  Trương Thủy Sinh cũng quen  nhiều  hơn bà ,     nhà máy ồng ý nhận việc.