Doanh bán gà nướng chân tăng lên định, đến tết âm lịch chắc chắn sẽ còn tăng tiếp.
Chỉ Vương Nhất Tường việc đáp ứng nhu cầu, nên Lưu Đại Ngân quyết định thuê thêm một nữa.
Vân Chi
lúc hai con trai của em chồng tới tỉnh thành chơi, Lưu Đại Ngân giữ hai , mời bọn họ việc cho luôn.
Vừa bao ăn bao ở, tiền lương mỗi tháng còn cao hơn Vương Nhất Tường năm đồng, bởi vì hai bọn họ việc ca đêm.
Sau khi Vương Nhất Tường tan , hai bọn họ chia việc đến sáng, một nửa đêm đầu, một nửa .
Lưu Đại Ngân gửi điện báo cho em cô, ý định của , hai hôm cô em chồng gửi điện báo đến, đồng ý cho bọn họ ở việc, còn nếu bọn họ Lưu Đại Ngân cứ lấy roi đánh bọn họ, đừng khách sáo.
Quả nhiên, gần tết âm lịch doanh bán gà nướng chân tăng lên chóng mặt, ngày nào cũng bán hai ba trăm con.
Người mua đều gà nướng dễ bảo quản, nên mua về để dành ăn tết và thăm .
Máy đóng gói chân ngừng nghỉ chút nào, việc hết công suất để đóng gói gà nướng, trứng kho và chân gà.
May mà bọn họ trại chăn nuôi gia đình, Lưu Đại Ngân chuẩn
May mắn trong nhà chính trại nuôi gà, Lưu Đại Ngân tiên chuẩn nhiều gà trống, bằng hiện tại mà tìm gà nướng, đều là một nan đề.
Qua tết năm đó, cửa hàng gà nướng nhà họ Lý càng nổi tiếng hơn, thấy cơ hội kinh doanh chạy tới chỗ Lưu Đại Ngân mua gà nướng chân và trứng kho mang đến nơi khác bán.
Lưu Đại Ngân suy nghĩ vài , cuối cùng hạ quyết tâm, mua thêm một chiếc máy đóng gói chân nữa.
Nếu chỉ gà nướng, một chiếc máy đóng gói là đủ , nhưng thêm cả trứng kho và chân gà, chỉ một chiếc máy là đủ dùng.
Chuyện nhập khẩu máy móc vẫn nhờ đến lãnh đạo tỉnh.
Lưu Đại Ngân mặc bộ quần áo mới nhất của , nữa đến tìm phòng ban liên quan của tỉnh ủy.
Người tiếp đãi bà vẫn là quen cũ, chính là một trong những đến nhà Lưu Đại Ngân khảo sát.
Nhìn thấy Lưu Đại Ngân, nọ hỏi: “Đồng chí, chị là bà chủ của cửa hàng gà nướng nhà họ Lý ?”
“Vâng. họ Lưu, đồng chí cứ gọi một tiếng đồng chí Lưu là .” Tay Lưu Đại Ngân nắm chặt túi xách của , : “Đồng chí, tới đây là nhờ giúp việc , nhập khẩu thêm một chiếc máy đóng gói chân nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-205-con-duong-gay-dung-su-nghiep-9.html.]
“Chị nhập khẩu thêm một chiếc máy đóng gói chân nữa?” Đồng chí tiếp đãi bà kinh ngạc: “Không chiếc máy đóng gói của chị mới mua lâu ?”
Lưu Đại Ngân giải thích: “Đồng chí, là thế , gà nướng nhà bán quá đắt hàng nên một chiếc máy đóng gói thì đủ dùng, cho nên nhập khẩu thêm một chiếc nữa, hai chiếc máy cùng sản xuất, thể tạo nhiều giá trị hơn cho quốc gia.”
Đồng chí tiếp đãi Lưu Đại Ngân âm thầm líu lưỡi: Một chiếc máy hơn một vạn , bây giờ mới bao lâu chứ, mà nữ đồng chí nhập khẩu thêm một chiếc nữa .
Hai chiếc máy là hơn hai vạn đồng, đồng nghệp trong phòng bọn họ đều lấy tiền lớn như .
Trong lòng suy nghĩ nhiều, nhưng ngoài mặt nhân viên tiếp đãi Lưu Đại Ngân vẫn luôn nở nụ chuyên nghiệp: “Đồng chí Lưu, yêu cầu tự quyết định , báo cáo lên cấp , đó mới trả lời cho chị, ngày đồng chí đến một chuyến nhé.”
Lưu Đại Ngân cảm ơn rối rít: “Vậy thì cảm ơn đồng chí, ngày đến.”
Lúc khỏi văn phòng tỉnh ủy, Lưu Đại Ngân chạm mặt một quen khác, chính là Giang An Ni.
Trên mặt cô đầy nước mắt, cũng ngoài từ văn phòng tỉnh ủy. Hai thấy đối phương, đều dừng qua.
Lưu Đại Ngân như thấy Giang An Ni, thản nhiên lên xe đạp định đạp xe về.
Thấy , Giang An Ni gọi Lưu Đại Ngân , như chuyện : “Bà chờ chút.”
Một chân Lưu Đại Ngân đặt lên bàn đạp , cô gọi đành xuống xe, mặt vô cảm hỏi: “Cô gọi chuyện gì ?”
Giang An Ni lau khô nước mắt mặt, cô cúi đầu hỏi: “Sức khỏe của Khai Lâm thế nào ? Năm Khai Nguyên học hành khá ? Ở trường học bạn bè bắt nạt ?”
Lưu Đại Ngân khinh bỉ một phen, tỉnh thành nhỏ như , nếu cô thật sự hai đứa nhỏ sống thế nào, cô tự tới thăm?
mà cuối cùng Lưu Đại Ngân vẫn khinh bỉ, chỉ lạnh lùng : “Khai Lâm sắp khỏi hẳn , điều trị thêm vài tháng là bình phục . Khai Lâm học giỏi lắm, thêm nhiều bạn bè mới trong trường học.”
Giang An Ni gật đầu: “Vậy là , là .”
Lưu Đại Ngân kiên nhẫn, Giang An Ni uống lộn thuốc , bao nhiêu năm chẳng quan tâm gì đến con cái, hôm nay nhắc đến bọn nhỏ nhỉ?
“Vậy... Sau thể đến thăm bọn nhỏ ?” Giọng Giang An Ni hi thiếu tự tin.
Nghe thấy câu , cuối cùng Lưu Đại Ngân nhịn nữa. Bà mỉa: “Từ đến nay nhà chúng bao giờ cấm cô đến thăm bọn nhỏ. Giang An Ni, cô còn chuyện gì khác ? Không thì đây.”
Giang An Ni kịp trả lời, Lưu Đại Ngân đạp xe xa . Cô ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống, đó cũng lên xe đạp của , đạp xe về.