Lưu Đại Ngân  khỏi, phó huyện trưởng châm một điếu thuốc, hỏi: “Tiểu Chu,     nữ đồng chí   chắc chắn mua, còn mua hai mươi mẫu đất ? Sao   đổi ?”
Chuyện  cháu cũng  rõ nữa,   rõ ràng bà    quyết định sẽ mua hai mươi mẫu đất,    bây giờ   đổi.”
Ra khỏi cửa ủy ban huyện, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đến điểm chờ xe buýt.
Trong huyện  chỉ  một chuyến xe buýt lui tới Hải Thị, nếu tới muộn sẽ   chỗ .
Hiện tại lòng Lưu Đại Ngân đang rối bời, ôm đầy hy vọng  đến nơi , đột nhiên   hắt cho một chậu nước lạnh.
Rốt cuộc  nên thuê mảnh đất    đây.
Lưu Đại Ngân     .
Trương Thủy Sinh quen  Lưu Đại Ngân lâu như ,  hiếm khi  thấy Lưu Đại Ngân trầm mặc như lúc .
Anh   lo lắng: “Dì Lưu, dì   chứ?”
Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Thủy Sinh, dì  , chúng   về nhà khách   .”
Vân Chi
Đến nhà khách, Trương Thủy Sinh   đóng cửa ,  hỏi: “Dì Lưu, dì vẫn  chứ?”
“Dì  , chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc  nên mua mảnh đất   , , là nên thuê   thuê.”
Trương Thủy Sinh  xuống ghế: “Chuyện  . Dì Lưu, chuyện thuê   thê,  thuê bao nhiêu, dì  tự đưa  quyết định.”
“Dì Lưu, khó lắm mới tới Hải Thị một chuyến, dì   ngoài  dạo ? Nếu so với Hải Thị, tỉnh thành chúng  chỉ như một thị trấn thôi, Hải Thị  mới thật sự là thành phố. Cháu từng  qua Kinh Thị ,  thật, cháu thấy Hải Thị  còn phồn hoa hơn Kinh Thị nhiều.”
Lưu Đại Ngân đang mê mang,  thấy Trương Thủy Sinh  như , bà  cũng nảy sinh hứng thú: “Đi, chúng   dạo một lát nhé. Hải Thị  là thành phố biển nổi tiếng nhiều năm,  giải phóng  còn    gọi nó là “thành phố  ngủ”, khó lắm mới tới  một chuyến, chúng  cũng  ngoài thưởng thức một phen để tăng thêm kiến thức .”
Hiện tại trong túi  tiền, Lưu Đại Ngân cũng tự tin hơn hẳn,  mua gì thì mua cái đó,  cần nghĩ ngợi nhiều như  .
Hải Thị  đúng là phồn hoa thật,   nhiều thứ căn bản  thể  thấy ở tỉnh thành. Người qua   đường đều ăn mặc  tây,  cũng   tinh thần.
Lưu Đại Ngân nghĩ trăm  cũng  : “Thủy Sinh,   xem, đều là con  như ,    Hải Thị    tinh thần hơn  ở tỉnh thành chúng  thế nhỉ?”
“Cũng dễ hiểu thôi mà.” Trương Thủy Sinh : “Người  vì lụa, hơn nữa thành phố  phát triển như , mức sống cũng cao hơn ở tỉnh chúng , đương nhiên con  ở đây cũng  tinh thần hơn , giống như trẻ con nhà giàu  nuôi trắng trẻo mập mạp thì cực kỳ  tinh thần, còn con nhà nghèo gầy gò xám xịt thì tinh thần sẽ   như  .”
Lưu Đại Ngân  Hải Thị phồn hoa, trong lòng   quyết định.
Đất , vẫn sẽ thuê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-213-con-duong-gay-dung-su-nghiep-17.html.]
Trong tương lai, Hải Thị sẽ trở thành trung tâm kinh tế của đất nước, sẽ như lời phó huyện trưởng  , cả nước đều đang cải cách  Hải Thị  thể tụt hậu, chắc chắn   sẽ phát triển càng  hơn.
Đất đai ở Hải Thị chỉ  bấy nhiêu,   lượng  đổ xô đến Hải Thị sẽ càng ngày càng nhiều, đương nhiên Hải Thị sẽ  chứa nổi . Vậy   ? Đương nhiên  mở rộng  các vùng lân cận .
Đông Phổ chỉ cách Hải Thị một con sông,    lẽ chính là trung tâm thứ hai của Hải Thị.
Còn về niên hạn thuê chỉ  năm mươi năm, cũng  . Mười mấy năm  ngành địa ốc bắt đầu phát triển , lúc  quyền sử dụng đất vẫn  trong tay , bản     ngành khai phá bất động sản thì cho  khác thuê  vẫn  mà.
Đến lúc đó, chi phí thuê  sẽ   là một vạn một mẫu đất nữa.
Nghĩ , Lưu Đại Ngân   sốt ruột . Bà  định lập tức  đến ủy ban huyện Đông Phổ ký hợp đồng, nhưng mà nhớ    hẹn phó huyện trưởng ngày mai, nên đành kiềm chế tâm trạng kích động,  về nhà khách .
Ngày hôm  Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đến ủy ban huyện Đông Phổ từ sáng sớm, đợi nhân viên ủy ban đến .
Trương Thủy Sinh   nghĩ gì, cũng  thuê hai mươi mẫu đất.
Hơn tám giờ, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh bước chân  ủy ban huyện,  tới cửa văn phòng hôm qua  tới.
Thấy cửa đang đóng kín, Trương Thủy Sinh nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào .”
Nhân viên tiếp đón bọn họ hôm qua đang lau dọn bàn ghế, ngẩng đầu lên trông thấy Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh,   vội vàng buông giẻ lau xuống,  : “Hai đồng chí tới sớm thế, mau  ,  tới ngay đây.”
Trương Thủy Sinh  : “Tại chúng  kích động quá  ngủ nổi, nên tới  sớm.”
Lưu Đại Ngân cũng : “Hôm qua chúng  gây phiền phức cho đồng chí , nên hôm nay chúng  tới sớm để giải quyết cho xong việc  đây.”
“Hai đồng chí  nghĩ kỹ ? Đừng đợi  dẫn lãnh đạo đến hai   hối hận đấy nhé.”
“Không hối hận,  hối hận nữa.”
“Vậy hai  định thuê bao nhiêu?”
“Đồng chí,  vẫn thuê hai mươi mẫu.” Lưu Đại Ngân : “Đồng chí bên cạnh  cũng  thuê hai mươi mẫu, hai chúng  cộng  là bốn mươi mẫu.”
“Thật? Hai  sẽ  đổi ý nữa chứ?” Giọng nhân viên   kích động.
Hôm qua  khi hai    khỏi,   còn tưởng rằng việc  hết hy vọng ,  ngờ chỉ  một đêm, bọn họ  chỉ   , còn  sẽ thuê bốn mươi mẫu đất,  lượng còn tăng gấp đôi ngày hôm qua.
“Không  đổi nữa, đồng chí, nếu   yên tâm thì hôm nay chúng   xem đất  ký hợp đồng luôn.”
“Vậy hai  chờ ở đây,   gọi lãnh đạo tới.”