Đoàn khảo sát sắp xếp thời gian  hợp lý, mỗi ngày  khi kết thúc thời gian hoạt động nhóm   đều  thời gian hoạt động tự do,   ngoài chơi chỉ cần  với tiểu đội trưởng một tiếng là .
Vừa đến bốn giờ chiều, gần như tất cả   trong đoàn khảo sát đều  ngoài.
Đa  là  dạo phố, mua đồ.
Lưu Đại Ngân cũng mua một  thứ, ngoài mấy món đồ chơi  hứa với b ọn trẻ, Lưu Đại Ngân chỉ mua thêm một chút đồ ăn,  bộ đều là thịt hộp.
Bởi vì điều ,  trong đoàn khảo sát còn trêu Lưu Đại Ngân: “Chị Lưu, hiếm khi mới  sang Mỹ một chuyến, chị còn mua mấy thứ   gì? Mấy thứ  về nước cũng mua  mà, chị nên mua mấy thứ khác mà trong nước khó mua  như đồ điện, đồng hồ gì đó .”
Đối với mấy lời , Lưu Đại Ngân chỉ  nhạt,  đáp.
Trương Thủy Sinh  đoán   suy nghĩ trong đầu Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu,   dì mua mấy thứ  để nếm thử hương vị,  đó so sánh với mấy thứ nhà    ?”
Lưu Đại Ngân  Trương Thủy Sinh, khen ngợi: “Cháu đúng là  thông minh.”
“Không  cháu thông minh, mà tính dì Lưu chính là như .” Ngẫm nghĩ một lát, Trương Thủy Sinh vẫn hỏi : “Dì Lưu, dì thật sự  định ở  nước Mỹ thêm mấy ngày ? Dì vẫn  gặp  trai cháu , hiện tại  trai cháu  là sinh viên đại học của nước Mỹ ồi đấy. Mấy ngày nay lịch học của   dày đặc quá, nên  đến thăm dì . Anh   nhớ dì. Cháu   với   ,  chắc chắn dì sẽ ở .”
“Thủy Sinh, gia đình dì thế nào, cháu cũng   đấy. Chú Lý với  Lưu Trụ của cháu   bản lĩnh gì, dì  ở nhà, nếu xảy  chuyện gì đó sợ là bọn họ sẽ  giải quyết . Đợi    thời gian rảnh, dì sẽ  qua thăm Vân Sinh.”
“Vậy thì  cần thiết,   thể để dì vất vả qua thăm   như . Anh trai cháu , đến kỳ nghỉ sang năm sẽ về nước thăm gia đình.” Nói tới đây, Trương Thủy Sinh  cảm khái: “Dì Lưu,  thật, nếu   trong nhà còn ông nội cháu, cháu thật sự   về nước . Mẹ nó chứ, tư bản chủ nghĩa đúng là  thể ăn mòn ý chí của con  mà,  bình thường thật sự  chống   cám dỗ.”
“Làm   . Thủy Sinh, cháu là  bình thường ? Hiện tại, nước   bắt đầu cải cách, cũng dần dần phát triển . Dì  tin,   nước  sẽ  đuổi kịp nước Mỹ. Không  chỉ là điện thoại, mạng internet, xe  ? Sau  chúng  cũng sẽ .”
Trương Thủy Sinh: “Dì Lưu, dì  lòng tin về tương lai của đất nước quá nhỉ.”
“Hừ, dì bằng  tuổi ,  sóng gió nào là  từng vượt qua chứ. Nước  phát triển muộn, nhưng ngay từ đầu nước Mỹ  giàu thế   ? Nó cũng phát triển dần dần từng bước một thôi. Người Mỹ  , vì  chúng    ? Thôi, đừng nghĩ đến chuyện  nữa, dì về nước , cháu  cần mang hộ thứ gì ?”
“Đồ của cháu, đợi khi về nước cháu tự mang về nhà là đưc.”
Trở về từ nước Mỹ, Lưu Đại Ngân tạm thời đè xuống tất cả mộng tưởng tương lai trong đáy lòng. Hiện tại xưởng gà nướng nhà bà  kém xa xưởng thực phẩmở nước mỹ, cố gắng   hiện tại mới là đúng đắn.
Khi Lưu Đại Ngân  nhà bà   tìm  địa điểm xây trại nuôi gà mới , bây giờ chỉ còn chờ ký hợp đồng thôi.
Vân Chi
Lý Tam Thuận chọn một mảnh đất hoang,  chiếm diện tích đất nông nghiệp, giá tiền Lưu Đại Ngân đưa   hợp lý, nên  khi thảo luận, ủy ban thôn  quyết định cho nhà Lưu Đại Ngân thuê mảnh đất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-230-phao-hoi-trong-truyen-hinh-su-2.html.]
Sau khi ký hợp đồng xong, Lý Tam Thuận tìm  mua gạch, mua vôi. Hiện tại đang là mùa đông,  xây nhà  đợi đến đầu xuân năm , bây giờ cần đặt mua  tất cả đô dùng cần thiết, coi như tiết kiệm thời gian  .
Đã lâu  nhà bọn họ  về quê , năm nay Lưu Đại Ngân thương lượng với Lý Tam Thuận, hai bảy tháng chạp sẽ đóng vửa hàng, cả nhà về quê ăn tết.
Năm  Lưu Đại Ngân  về, hè năm nay mới về một chuyến, cũng  nhớ quê hương.
Tuy rằng quê quán  thoải mái bằng tỉnh thành, cũng  phồn hoa, náo nhiệt bằng tỉnh thành, nhưng trong lòng Lưu Đại Ngân, quê quán mới là ngôi nhà chân chính của bà , là gốc rễ của bà .
Hai sáu tháng chạp, Lưu Đại Ngân thanh lý hết hàng quá, kết toán sổ sách, sắp xếp đồ đạc  mang về nhà, đợi ngày mai lên tàu hỏa về quê.
Trong tiếng tàu chạy loảng xoảng, Lưu Đại Ngân  nhịn  ngủ  . Ai ngờ  nhắm mắt  bà   mơ một giấc mơ, trong giấc mơ  Lưu Đại Ngân  trông thấy một quyển sách.
Lần  bà  vẫn là một nhân vật pháo hôi trong sách, vẫn là pháo hôi c.h.ế.t sớm.
Điều khiến Lưu Đại Ngân tức giận hơn là,  chỉ bà  chết, mà Tam Thuận, Lưu Trụ và hai đứa cháu trai đáng yêu của bà  đều chết, cả nhà bọn họ c.h.ế.t sạch.
Lúc tỉnh ngủ  Lưu Đại Ngân vẫn  nhịn  chửi một tiếng,  nó! Mẹ nó chứ,  là chuyện gì ?
Lý Tam Thuận   giường,  hề ngủ,  thấy Lưu Đại Ngân chửi thề, ông  vội hỏi: “Đại Ngân, bà   thế?”
Lưu Đại Ngân cố gắng bình tĩnh, : “Tam Thuận,   gì,   gặp ác mộng thôi. Ông cứ  đấy ,  cần dậy .”
Lý Tam Thuận  nhổm dậy   xuống: “Vậy bà  chợp mắt thêm lát nữa , còn lâu nữa mới về đến nhà.”
Lưu Đại Ngân chậm rãi xoay , đến tận bây giờ trong lòng bà  vẫn còn sợ hãi vì giấc mơ  .
Quyển sách trong giấc mơ   tên “Câu chuyện hình sự”, kể về các vụ án mà đồng chí cảnh sát nọ phá .
Mà nhà bọn họ chính là   hại trong một vụ thảm án diệt môn cực lớn. Chính  năm nay, khi gia đình bọn họ về quê ăn tết. Nhà bọn họ xách theo túi lớn túi nhỏ,  khiến hai kẻ côn đồ ở huyện thành chú ý.
Nhìn thấy  nhà Lưu Đại Ngân đều ăn mặc , còn mang theo nhiều đồ như , hai tên côn đồ  nảy sinh ý tưởng trộm cắp.
 mà nhà Lưu Đại Ngân đông , suốt chặng đường bọn họ  thể tìm  cơ hội  tay.
Đợi một ngày , hai tên côn đồ    , nhà Lưu Đại Ngân  cửa hàng gà nướng  tỉnh thành, tiền lời kiếm   ít, nên định  nhà ăn trộm.
Hôm mùng một tết, hai tên  nhân lúc trời tối mò  trong nhà Lưu Đại Ngân,  ngờ gây  động tĩnh quá lớn, kinh động đến Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân. Để tránh bại lộ, hai tên côn đồ  dứt khoát  đến cùng, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận,  đó  mò sang phòng Lưu Trụ, g.i.ế.c c.h.ế.t  và hai đứa trẻ con.