“Cho mày bướng bỉnh ! Tao   với mày bao nhiêu  , Nhân Nhân còn nhỏ,  nhường Nhân Nhân,  mày   lời chứ!” Một giọng nam vang lên.
“Lúc nào con cũng nhường nó mà,  đồ ăn ngon thì cho nó ăn ,  đồ chơi mới cũng cho nóchơi , cha  còn  con nhường thế nào nữa? Cha là cha con  là cha nó thế? Cha   cha con, con ghét cha.”
“Cho mày tranh cãi ! Tao cho mày cãi !”
“Được , đừng đánh thằng bé nữa, ai  Nhân Nhân  chạy  ngoài như .”
“Đều do cô chiều nó, nếu    xảy  chuyện như .”
“ chiều nó?” Một giọng nữ vang lên: “Anh  thương con trai ,  thương nó   ? Con trai  đuổi Nhân Nhân  khỏi nhà ?”
Một  già khuyên nhủ: “Được , bớt tranh cãi . Thằng Cả   ý đó, con đừng chấp nhặt với nó.”
Lúc Lý Lưu Trụ đưa Tiêu Văn Nhân về, cũng là lúc cảnh  đang diễn . Anh  cũng  ngượng ngùng. Dù  cũng là chuyện nhà  , Lý Lưu Trụ khó mà  xen .
Đến cửa nhà họ Lưu, Lý Lưu Trụ ho khan hai tiếng, hô lớn: “Có ai ở nhà ?  đưa Văn Nhân về  đây.”
Lý Lưu Trụ  dứt lời, tiếng cãi cọ trong sân lập tức dừng ,  đó là tiếng bước chân chạy  ngoài.
“Nhân Nhân, Nhân Nhân, con về  . Con nhóc c.h.ế.t tiệt , con  chạy   thế?” 
Vân Chi
Mặt Lưu Hồng Mai đầy nước mắt, ôm lấy Tiêu Văn Nhân, vỗ nhẹ hai cái  lưng con gái: “Con dọa c.h.ế.t  , rốt cuộc con  chạy   thế hả?”
Bà ngoại Lưu, ông ngoại Lưu, bác trai, bác gái đều chạy  ngoài.
Trông thấy cháu gái   Lý Lưu Trụ đưa về, trong lòng bà ngoại Lưu  lòng về   thêm vài phần: “Cậu là con trai chủ cửa hàng gà nướng nhà họ Lý nhỉ? Lần  may nhờ  , hôm nay   đưa con bé về nhà,     cám ơn  nữa, mau  nhà  một lát .”
Những  khác trong nhà họ Lưu cũng vội vàng  lời cảm ơn với Lý Lưu Trụ. Lý Lưu Trụ liên tục xua tay: “Không  gì, ai gặp  chuyện như  cũng sẽ giúp đỡ.”
Lưu Hồng Mai bế con gái, mở miệng cảm ơn Lý Lưu Trụ: “Lần  may nhờ   đưa con bé về,     phiền ,  thật sự   nên  gì cho  nữa. Anh mau  phòng  uống ly  .”
Thịnh tình  thể chối từ, Lý Lưu Trụ đành  đẩy xe  sân nhà.
Lý Lưu Trụ  phía , Lưu Hồng Mai và bà ngoại Lưu đon đả  theo . Bà ngoại Lưu đưa mắt  hiệu cho con gái, Lưu Hồng Mai đỏ mặt gật đầu.
Bà ngoại Lưu ấn con gái  xuống ghế, : “Hồng Mai, con  cảm ơn Lưu Trụ tử tế đấy nhé,   rót nước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-253-phao-hoi-trong-truyen-trong-sinh-11.html.]
Lưu Hồng Mai hiểu  ý của  , bà  đang  tạo  gian riêng cho  và Lý Lưu Trụ đây mà, nhưng trong lòng cô  vẫn  thẹn thùng.
Tuy rằng   thường  “Nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng sa”, nhưng  đối diện với   mới chỉ gặp vài , trong lòng   còn  nghĩ đến phương diện , tóm  vẫn ngượng ngùng.
“Lần  thật sự  cảm ơn , nếu    đưa Văn Nhân về,  thật sự      bây giờ.” Lưu Hồng Mai cúi đầu, ngượng ngùng .
“Chỉ trùng hợp thôi.” Lý Lưu Trụ : “Đổi  là  khác, trông thấy Văn Nhân như  cũng sẽ đưa con bé về nhà. Trẻ con độ tuổi  đúng là khiến   lo lắng,   đừng để con bé chạy  ngoài một  nữa.”
Anh Cả và chị dâu nhà họ Lưu cũng đang đó. Chị Lưu  vỗ con trai  một cái: “Còn  mau xin  em gái con ,   còn dám bắt nạt em gái, xem   tha cho con !”
Con trai nhà  cả Lưu tên là Lưu Nam Phong, năm nay tám tuổi. Cậu bé  đến gần Tiêu Văn Nhân, xin  cô : “Nhân Nhân,  xin  nhé,     dám cãi  với em nữa.”
Tiêu Văn Nhân ôm chặt lấy  , mở miệng gọi một tiếng: “Anh.”
Thấy hai đứa trẻ   lành với ,  lớn cũng yên lòng.
Bà ngoại Lưu mang  lên: “Khai Nguyên, Khai Lâm thường xuyên tới chơi với Nhân Nhân là con nhà  nhỉ? Hai đứa bé  thông minh,  hiểu chuyện còn lễ phép nữa, nhà   dạy con thật đấy.”
Nghe thấy tên Khai Nguyên, Lưu Nam Phong vội : “Cháu  cháu , cháu thường xuyên  thấy tên    bảng vàng danh dự của của trường,  thi nào Lý Khai Nguyên cũng  thứ nhất.”
“Con mà  như  , cũng thi  thứ nhất thì thích gì cha với  con cũng mua cho.” Bác cả Lưu .
Lưu Nam Phong  đáp,  cũng  thi  thứ nhất lắm chứ, nhưng mà thi  .
Lý Lưu Trụ  tự hào về con , nhưng  mặt  ngoài   vẫn giữ khiêm tốn: “Còn bé mà, thành tích bây giờ  tính gì hết, đợi đến trung học , nếu vẫn học giỏi mới yên tâm .”
Lưu Hồng Mai ở bên cạnh cũng  : “  thích Khai Nguyên với Khai Lâm,   bảo bọn nhỏ thường xuyên tới chơi nhé.”
“Sau  Văn Nhân cũng thường xuyên qua nhà chú Lý chơi nhé.” Lý Lưu Trụ thuận miệng  một câu khách sáo.
Tiêu Văn Nhân ngẩng đầu, nở nụ  ngọt ngào: “Chú Lý,  cháu luôn gọi cháu là Nhân Nhân, chú cũng gọi cháu là Nhân Nhân   ?”
Lưu Hồng Mai vỗ con gái một cái, mắng yêu: “Nhân Nhân,  vớ vẩn gì thế!”
Sau đó cô    ngượng với Lý Lưu Trụ: “Con bé còn nhỏ,  đừng chấp nhặt lời con bé nhé.”
Bà ngoại Lưu ở bên cạnh cũng : “Nhân Nhân là tên  nhà gọi thôi, chú Lý gọi cháu Văn Nhân là  ,   các bạn nhỏ nhà hàng xóm đều gọi cháu là Văn Nhân ,  chú Lý gọi cháu là Văn Nhân   ?”
Tiêu Văn Nhân mím môi, cố chấp  Lý Lưu Trụ,  nhận  câu trả lời từ  .