Con trai định tái hôn, tuy rằng phòng ở  thu dọn xong, nhưng gia cụ gì đó đều  mua mới, cộng thêm những việc linh tinh vụn vặt khác khiến Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận bận đến mức chân  chạm đất, chỉ hận một ngày   bốn mươi tiếng đồng hồ.
Sau khi kết hôn, chắc chắn con trai sẽ cần chi tiêu nhiều hơn, nên Lưu Đại Ngân  tăng tiền lương cho Lý Lưu Trụ. Hiện tại tiền lương của Lý Lưu Trụ là hai trăm đồng, là mức lương cực kỳ cao trong thời đại .
Lý Lưu Trụ  kết hôn với Lưu Hồng Mai, Lưu Đại Ngân     đối phương là  thế nào, nhưng mà cô con gái Tiêu Văn Nhân mà Lưu Hồng Mai mang đến thì luôn mang  cho Lưu Đại Ngân cảm giác  thích hợp lắm.
Một đứa trẻ chuyển tới gia đình mới,  thấp thỏm, lo lâu mới đúng.  con bé thì , còn ngược  ngày nào cũng vui mừng.
Có thể là do con bé lạc quan, như  thì   gì, chắc vì trong nhà  hai   trai chơi cùng, nên con bé thích.
Đứa nhỏ  thích nhất là Khai Nguyên, luôn chơi cùng Khai Nguyên  hoạt bát lắm, chứ  thích chơi cùng Khai Lâm gần bằng tuổi nó. Lúc Khai Nguyên  bài tập trong phòng, Tiêu Văn Nhân sẽ  trong phòng  sách cùng. Dù Khai Lâm  tới chơi với con bé, con bé cũng  để ý đến. Hành đồng  rõ ràng  phù hợp với bản tính của một đứa trẻ.
Còn một điều nữa là, khi con trai bà   kết hôn với Lưu Hồng Mai, rõ ràng Tiêu Văn Nhân thích Lý Lưu Trụ nhất, suốt ngày gọi “Chú Lý, chú Lý”,  m  khi kết hôn , con bé   quấn lấy Lý Lưu Trụ mà suốt ngày qua chỗ  chơi….
 ngày nào  cũng vô cùng bận rộn,  gì  thời gian chơi với bọn trẻ, thế mà Tiêu Văn Nhân vẫn chịu , chỉ cần  ngơi tay là bắt đầu chạy đến,  đ.ấ.m chân thì bóp vai, hoặc bưng  rót nước, cực kỳ cần mẫn.
Ở chung càng lâu, Lưu Đại Ngân càng cảm thấy đứa nhỏ  quá kỳ lạ.
Bà  vẫn nhớ  đầu tiên  gặp Tiêu Văn Nhân, lúc đó chỉ cảm thấy ánh mắt của cô bé   đúng lắm, giống như… Giống như một linh hồn  lớn đang trốn trong  xác đứa trẻ .
Bây giờ ở chung lâu ngày, ánh mắt của Tiêu Văn Nhân  lộ  vấn đề gì lớn, nhưng hành động cử chỉ của đối phương luôn khiến Lưu Đại Ngân cảm thấy  thoải mái, thật giống như… giống như   con bé qua đây sống với  , mà cố ý tới để xum xoe với bà  và Khai Nguyên .
Lưu Đại Ngân suy nghĩ mấy ngày về chuyện Tiêu Văn Nhân, nhưng   nghĩ   nguyên do,  điều bà  vẫn giữ  một phần cảnh giác với đứa trẻ .
Hiện tại Lưu Đại Ngân thật sự  bận, khi lên Kinh Thị học, Lưu Đại Ngân  tìm  một hạng mục kinh doanh mới, nên  nhập thêm vài loại máy móc.
Thứ   bà  định sản xuất là mì ăn liền.
Hôm tết, Lưu Đại Ngân mang mấy túi mì ăn liền về nhà,  lớn và trẻ nhỏ đều thích ăn. Lúc ở tỉnh thành, hai đứa cháu trai cũng thường xuyên đòi m ua mì ăn liền, nhưng mà Lưu Đại Ngân   thứ    chất dinh dưỡng, nên  cho bọn trẻ ăn quá nhiều, mỗi tháng chỉ  ăn hai ba .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-265-phao-hoi-trong-truyen-trong-sinh-23.html.]
Vân Chi
Tuy rằng mì ăn liền   chất dinh dưỡng, nhưng nó  hương vị thơm ngon, còn tiện mang theo, tiện chế biến, thích hợp mang  công tác.
Lưu Đại Ngân từng thăm quan một nhà xưởng quốc doanh cỡ nhỏ ở Kinh Thị, cũng là nhà máy chế biến thực phẩm, trong đó  một dây chuyền sản xuất mì ăn liền.
Lưu Đại Ngân mua một thùng mì, mời các bạn học của  ăn. Lần đầu tiên đa    đều cảm thấy ăn  ngon, nhưng từ  thứ hai, thứ ba trở   cảm thấy hương vị  còn ngon nữa.
Để Lưu Đại Ngân , bà  sẽ  mỳ ăn liền   ngon chút nào, quá mặn,  vị muối biển, ngoài muối   còn hương vị gì khác.
Ở quê quán,  khi đưa hai tên du côn   đồn cảnh sát, Lưu Đại Ngân từng cẩn thận nhớ  mỗi chi tiết nhỏ trong hai quyển sách .
Trong hai quyển sách ,  nhiều chỗ đều , khi cảnh sát phá án đến nửa đêm, thường ăn mì ăn liền để chống đói. Khi  công tác,   tàu hỏa cũng ăn mì ăn liền. Khi chán ăn cơm, cũng ăn nó. Thậm chí  cảnh sát còn tích cóp gói gia vị của mì ăn liền để  rau trộn.
Gia vị trong gói mì cũng  đa dạng, vị thịt bò, vì chua cay, vị thịt kho gì đó đều  cả, thậm chí còn  cả vị tôm hùm đất. Chỉ  hương vị bạn  nghĩ ,   hương vị bạn  mua .
Lưu Đại Ngân thật sự  mở rộng tầm mắt.
Thần kỳ nhất là, trong khi  công tác, lúc   tàu hỏa  mấy đồng chí cảnh sát  lấy nước nóng để úp mì ăn liền, vì trong phòng  quá nhiều  đang chờ lấy nước,  hành khách còn oán giận,  vẫn  đến giờ ăn cơm,  lắm   lấy nước nóng úp mì ăn liền thế.
Có lữ khách , ai  tàu hỏa   mang theo mấy gói mì ăn liền,  nong  tiện còn tiết kiệm tiền, đói lúc nào  thể ăn lúc đó, đêm qua    lấy nước nóng pha mì, cũng  chờ  lâu mới đến lượt đó.
Qua những lời   thể thấy ,   mì ăn liền   hoan nghênh, hầu như ai  công tác bằng tàu hỏa cũng sẽ mua nó.
Càng thần kỳ hơn là, trong quyển sách  , mì ăn liền các cảnh sát ăn  đựng trong ly giấy,   đựng trong túi bóng.
“Ly giấy” trông như thế nào nhỉ? Lưu Đại Ngân suy nghĩ  lâu, tưởng tượng  nó giống một chiếc cốc lớn.
Đầu tiên, là ly giấy thì nó   hình tròn,  thể đựng trong túi hành lý mang lên tàu hỏa thì kích thước sẽ  lớn lắm, nhưng cũng  thể quá nhỏ vì sẽ dùng nó để pha mì ăn liền luôn.
Khả năng là bằng một chiếc bát, cao giống chai nước  ga vị quýt.  mà  dùng chất liệu gì để tạo nên chiếc ly giấy nhỉ? Chắc chắn  thể bằng sắt, bằng đồng  bằng nhôm. Chẳng lẽ là bằng nhựa hoặc bằng thủy tình?
Được , tạm gác vấn đề  qua một bên  , hiện tại quan trọng nhất là  xây dựng nhà máy.