“Dựa    chúng  xin , con trai   đánh đau như .”
“Dựa theo nội quy trường học, đánh  sẽ  ghi , nếu chị   hòa giải,   đành  ghi   học bạ.” Thầy Hàn  nể tình chút nào: “Hơn nữa, y sĩ trong trường học  kiểm tra qua , hai bạn học đều chỉ  một vài vết thương ngoài da thôi,   gì đáng ngại. Chu Hữu Lợi, Hà Hải Vân, hai đứa hòa giải  là ghi ?”
Đương nhiên là giải hòa thì  hơn , Chu Hữu Lợi  tiến về phía , định  “Xin  ”, thì  Lưu Đại Ngân túm chặt tay. Bà  cướp lời,  với Hà Hải Vân phía đối diện: “Bạn học Hà mắng chửi ,  đó  tay ,  thì xin  cũng nên là bạn học Hà xin  .”
“Bà…” Mẹ của Hà Hải Vân chỉ tay  Lưu Đại Ngân,   thể  nên lời.
Thầy Hàn gật đầu: “Bà ngoại Chu Hữu Lợi  đúng, Hải Vân, em xin  bạn Hữu Lợi  .”
Hà Hải Vân nghiến răng nghiến lợi  Chu Hữu Lợi phía đối diện, cực kỳ  tình nguyện   ba chữ: “Xin  .”
Chu Hữu Lợi  với  , : “Bạn học Hà, xin  .” Nụ    khiến Hà Hải Vân đối diện tức giận  nhẹ.
Hai bạn học  xin  , chuyện  coi như chấm dứt tại đy.
Lúc Lưu Đại Ngân và phụ  của Hà Hải Vân  khỏi văn phòng, bà nội của Hà Hải Vân  phía  còn oán giận, : “Hải Vân, chúng   chấp nhặt với đám quê mùa.”
Quê mùa ở đây là ai, đương nhiên là Chu Hữu Lợi .
Đương nhiên Lưu Đại Ngân sẽ  chịu thiệt, bà  cũng khinh bỉ: “Ôi chao, thời đại nào  mà vẫn   khinh thường dân quê thế! Lương thực bỏ  mồm   do dân quê trồng  ? Ăn lương thực   trồng cấy ,  coi thường  , Tam Thuận, ông   như  gọi là gì ?”
Lý Tam Thuận phối hợp, : “Sao   ,   khinh thường dân quê bao giờ .”
Lưu Đại Ngân chậm rãi : “Loại   , gọi là loại ăn cháo đá bát.”
Bà nội của Hà Hải Vân  chọc tức  chịu nổi, lập tức xoay  định mắng Lưu Đại Ngân vài câu.
  cho bà  cơ hội mở miệng,   tiếp: “Đa   lãnh đạo nước  đều xuất  từ nông dân,  mà   vẫn dám khinh thường dân quê, tư tưởng   nguy hểm đó. Nước   cải cách  lâu, chẳng lẽ đối phương định tạo phản ? Nếu là  , mắng dân quê chính là mắng lãnh đạo quốc gia, sẽ  dán chữ  diễu phố, còn  phê đấu,  giáo dục  đấy.”
Cha của Hà Hải Vân  , lập tức kéo    : “Mẹ, chúng   thôi.”
Anh  và vợ  tới sớm, con trai  lén  với bọn họ, gia đình bạn học đánh  với   đều là nông dân,   bối cảnh gì, nên   định đẩy tất cả sai lầm lên  đối phương, nào ngờ bà ngoại của ối phương  khó chơi như , nhà bọn họ   một câu đối phương  đáp  bằng mười mấy câu , buồn bực hơn là bọn họ còn  phản bác  một chữ nào.
Rõ ràng dân quê khi gặp  chuyện như  đều lựa chọn một điều nhịn là chín điều lành, sẽ quở trách con cháu nhà  ,  trường hợp   khác thế nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-268-phao-hoi-trong-truyen-trong-sinh-26.html.]
Anh  và vợ  đều là công nhân, nếu như thật sự  to chuyện,  tư tưởng nhà bọn họ  vấn đề, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới công việc của   và vợ .
Cho nên cơn giận , chỉ  thể nuốt xuống.
Chu Hữu Lợi dắt xe đạp, chậm rãi  cùng Lưu Đại Ngân. Lưu Đại Ngân    tâm trạng của    , bèn : “Hữu Lợi, bà cháu  đến trung tâm thương mại . Cháu  ăn gì ?”
Chu Hữu Lợi lắc đầu : “Bà ngoại, cháu   ăn gì. Bà ngoại,   hôm nay cháu  gây rắc rối cho bà  ?”
Vân Chi
Lý Tam Thuận kinh ngạc hỏi: “Hữu Lợi,  cháu  nghĩ như ? Nhà   động tay động chân với cháu , đương nhiên là  đánh trả chứ, chẳng lẽ cứ  đó chờ  đánh?”
Chu Hữu Lợi  ,   khi còn  học trong thôn, bất kể vì lý do gì, chỉ cần  đánh  với bạn là cha    đó là  của , nếu    ,     đánh ?
Không chỉ cha   như , mà tất cả bạn học và phụ  đều  như .
  tới chỗ ông bà ngoại,  thứ   giống nhỉ?
Chu Hữu Lợi  nghĩ , nhưng  thích cách giải quyết của ông bà ngoại. Ngẫm nghĩ một lát, Chu Hữu Lợi hỏi: “Bà ngoại, cháu  học nhạc,   ?”
“Đương nhiên là  . Hữu Lợi, cháu  học nhạc cụ gì?”
Khoảng thời gian cháu ngoại  tới, thấy  thích dương cầm, Lưu Đại Ngân từng hỏi    học , nhưng  lắc đầu    học. Lưu Đại Ngân hỏi  nhiều , Chu Hữu Lợi đều   đổi, nên  đó Lưu Đại Ngân  hỏi nữa.
Chu Hữu Lợi   nhạc cụ   học từ lâu: “Bà ngoại, cháu  học trống Jazz.” 
Thật  Chu Hữu Lợi  học chơi nhạc cụ  từ lâu , chẳng qua vì  đó  cảm thấy  ở  nhà bà ngoại  đủ khiến bà ngoại thêm phiền , còn đòi học cái  cái , chẳng  khiến bà ngoại càng tốn công tốn sức ?
Hơn nữa, nếu học thật, sợ là học phí cũng  xin bà ngoại, cha    nỡ bỏ tiền cho  học cái . Chu Hữu Lợi   dùng tiền của bà ngoại, cho dù bà ngoại  kiếm   ít tiền.
 trải qua chuyện hôm nay, Chu Hữu Lợi  hiểu, ông bà ngoại thật sự yêu thương , coi trọng  giống Khai Nguyên, Khai Lâm,   thứ gì    , như  mới   với bà ngoại.
“Trống Jazz … Được, chúng  học trống Jazz. Đợi đến chủ nhật bà ngoại dẫn cháu tới Cung Thiếu Niên xem thử xem  lớp dạy trống Jazz , nếu , bà ngoại sẽ đăng ký cho cháu.”
“Cảm ơn bà ngoại, cháu hứa sẽ học hành chăm chỉ.”
“Đứa nhỏ , cảm ơn bà ngoại cái gì. Chúng  về nhà thôi, bà ngoại nhào bột , hôm nay chúng   bánh bao nhân thịt.”