Cặp song sinh  phẫu thuật, nên  ở  bệnh viện tỉnh một  thời gian, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận khuyên  nhiều , nhưng  thế nào thì gia đình Lý Thường Hữu cũng  chịu ở  nhà Lưu Đại Ngân.
Bọn họ sợ gây thêm phiền phức cho vợ chồng Lý Tam Thuận.
Thấy  mãi chú Thường Hữu vẫn  chịu ở  nhà , nên cứ  thời gian rảnh là Lưu Đại Ngân  mang cơm đến bệnh viện cho bọn họ.
Hiện tại  ngoài ăn cơm vẫn cần phiếu gạo, nếu   phiếu gạo thì giá cả đắt gấp nhiều , nhà chú Thường Hữu  nỡ tiêu tiền chứ, chỉ dám mua cho bọn trẻ đồ ăn ngon còn  lớn trong nhà thì ăn tạm cho qua bữa.
Cứ như  thì  bằng sắt cũng  chịu nổi, chăm sóc  bệnh là việc mệt mỏi, huống chi  chăm sóc hai đứa trẻ còn  đến một tuổi. Ăn  ngon, ngủ  thoải mái,  lớn cũng sinh bệnh thì càng mệt mỏi hơn.
Cho nên cứ  thời gian rảnh là Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận  đưa cơm đến bệnh viện, chỉ sợ  lớn ngã bệnh. Tin tức  là cuộc phẫu thuật của hai đứa nhỏ  thành công, trị liệu ở bệnh viện thêm một tuần nữa là xuất viện  .
Nghe  tin tức , tất cả   đều thở phào nhẹ nhõm một .
Triệu Lan Hoa  cho Lưu Đại Ngân một tờ giấy vay nợ, Lưu Đại Ngân  nhận, Triệu Lan Hoa : “Mợ, mợ cho cháu vay tiền chữa bệnh cho bọn trẻ chính là ân nhân của cả nhà cháu,  giấy nợ là việc nên . Mợ nhận lấy tờ giấy nợ  , nếu mợ  nhận, lòng cháu bất an.”
Cô    như , Lưu Đại Ngân đành  nhận lấy tờ giấy vay nợ: “Lan Hoa,  tiền   cần gấp, khi nào  thì cháu trả cho mợ, đừng ép bản  quá.”
Gia đình chú Thường Hữu về quê , lúc   bàn ăn Tiêu Văn Nhân còn cố ý hỏi: “Ông bà nội, nhà cụ trẻ về  ạ?”
Cụ trẻ mà cô   chính là chú Thường Hữu.
Lưu Đại Ngân gật đầu: “Về , hai đứa nhỏ  khỏe , bọn họ  về .”
Tiêu Văn Nhân   gì nữa, nhưng Lưu Đại Ngân   cảm giác cô   thở phào nhẹ nhõm, giống như nhà chú Thường Hữu ở đây tạo thành uy h.i.ế.p gì đó cho cô .
Lưu Đại Ngân cảm thấy   cô bé   bí mật, nhưng một cô bé sáu bảy tuổi thì  bí mật gì chứ?
Nghĩ  lâu vẫn  nghĩ , nên Lưu Đại Ngân  nghĩ nữa, nhưng vẫn  buông bỏ nghi hoặc trong lòng.
Nhà xưởng  xây dựng xong, Lưu Đại Ngân bắt đầu bận rộn. 
Đâu tiên là trang  máy móc,  đó là sản xuất thử, những nguyên liệu cần thiết để sản xuất  mì ăn liền đều  chuẩn  đầy đủ, còn  thuê công nhân,  đó còn mời các ban ngành  liên quan đến kiểm tra, chỉ khi đủ điều kiện, bọn họ mới  thể bắt đầu sản xuất. 
Những loại mì ăn liền giáo sư Trần và sinh viên của ông  nghiên cứu giúp Lưu Đại Ngân đều sản xuất một ít, đầu tiên là đưa đến trung tâm kiểm tra an  thực phẩm để kiểm tra, đo lường về chất lượng, nếu đủ tiêu chuẩn  đó mới  thể sản xuất hàng loạt.
Đây mới chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo còn  nhiều việc đang chờ Lưu Đại Ngân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-275-phao-hoi-trong-truyen-trong-sinh-33.html.]
Sản xuất  mì ăn liền   bán thế nào? Đây là bước thứ hai Lưu Đại Ngân  đối mặt.
May mà khi bán gà nướng và trứng kho Lưu Đại Ngân  quen  với một vài đại lý bán sỉ, nên  đến mức hoảng loạn như ruồi nhặng mất đầu.
Một dây truyền sản xuất mì ăn liền  thể sản xuất  chín trăm nghìn gói một năm, nếu chỉ dựa   đại lý bán sỉ  thì căn bản  bán hết nổi. Lưu Đại Ngân vẫn  tự  nghĩ cách.
Sau khi bắt đầu   sản xuất chính thức, Lưu Đại Ngân bắt đầu  bắc  nam, bất kể cuộc hội chợ nào dù lớn dù nhỏ, chỉ cần  liên quan đến thực phẩm, bà  đều  hết.
Không chỉ như , bà  còn đăng tin quảng cáo  báo chí, quảng cáo  đài truyền hình trong tỉnh.
Dần dần nhãn hiệu mì ăn liền Lý Sư Phụ cũng bắt đầu  danh tiếng trong tỉnh,  tới nhập hàng về bán dần dần nhiều thêm.
Dây truyền sản xuất gà nướng, chân gà và trứng kho cũng  chuyển tới nhà xưởng mới, cửa hàng gà nướng thì Lưu Đại Ngân giao cho con trai, để   quản lý .
Lưu Đại Ngân bận rộn  chịu nổi, nên dứt khoát ở  nhà xưởng luôn, chỉ khi nào rảnh rỗi hai vợ chồng mới  về nhà.
Tranh thủ khi mì ăn liền nhà    danh tiếng, Lưu Đại Ngân  lắp đặt thêm một dây truyền sản xuất nữa.
Loại máy móc mà bà  hứa với giáo sư Trần cũng  mua về, dùng danh nghĩa nhà máy quyên tặng cho phòng thí nghiệm trong trường học của giáo sư Trần. 
Nhà máy của Lưu Đại Ngân phát triển rực rỡ, nhưng  nhiều nhà xưởng quốc doanh ở tỉnh thành bắt đầu lâm  cảnh khốn đốn.
Tuy rằng  từ bên ngoài nhà xưởng quốc doanh vẫn nguy nga đồ sộ như cũ, nó  nhà ăn,  trường học,  nhà trẻ, thậm chí còn  cả bệnh viện. Công nhân nhà xưởng quốc doanh cũng giống như , ăn uống tiêu tiểu, ăn, mặc, ở,   thậm chí sinh lão bệnh tử đều  nhà máy lo, nhưng thật sự thì cuộc sống của bọn họ  dễ chịu lắm.
Vấn đề đầu tiên chính là, phúc lợi của công nhân càng ngày càng kém, năm   bằng năm .
Vân Chi
Trước đây, mỗi dịp lễ tết nhà máy đều phát  nhiều phúc lợi, bây giờ thì càng ngày càng ít, thậm chí còn  phát.
Vấn đề tiếp theo chính là bắt đầu  nợ lương.
Chuyện  là chuyện  từng xảy   , công nhân đều mê mang, khó hiểu, tức giận, phẫn nộ..  đều    gì, nhà máy   tiền,  lấy gì  để trả lương cho công nhân.
Thậm chí  nhà máy  bắt đầu “Tạm nghỉ luân phiên”, tiền lương cũng chỉ còn  bằng một nửa  .
Công nhân  ầm ĩ, lãnh đạo nhà xởng chỉ  một câu, nếu  đồng ý thì nghỉ việc .
Nghỉ việc, hai chữ đáng sợ cỡ nào,   công nhân xưởng quốc doanh  bao giờ nghĩ sẽ  ngày như thế.
Từ khi bọn họ  nhà máy, bọn họ  xác định đây là công việc cả đời . Bậc cha chú của bọn họ đều  việc trong nhà xưởng  đến khi về hưu,  đến đời bọn họ  thành  như ? Muốn bọn họ nghỉ việc,  bọn họ chịu nổi? Nghỉ việc , bọn họ  sống dựa  ?