“Mẹ, Hồng Mai mang thai .” Lý Lưu Trụ vui vẻ .
“Thật chứ?” Lưu Đại Ngân  ngờ sẽ   tin tức  như , khi con trai con dâu mới kết hôn, cả hai đều  sẽ  sinh thêm,  ngờ  vài năm hai  bọn họ   thêm một đứa trẻ.
“Hồng Mai mang thai, công việc trong nhà con  nhiều chút, đừng chọc giận Hồng Mai, con bé  ăn gì thì con mua cho nó. Phụ nữ mang thai, khẩu vị  đổi thất thường, đôi khi đòi ăn những thứ  kỳ lạ.”
Lý Lưu Trụ vẫn đang  ngây ngô: “Mẹ, chuyện   cần  dặn dò, con đều .”
“Hồng Mai  mang thai, sợ là  quản lý  cửa hàng gà nướng và hai quán lẩu,  con thuê thêm mấy  .”
“Mẹ, dạo  nhà máy của chị dâu Hồng Mai  ăn   lắm, công nhân đều  nghỉ luân phiên, mỗi tháng chỉ   hơn mười ngày, chúng con  nhờ chị  tới giúp đỡ .”
“Ừ, con  chăm chóc Hồng Mai cho  đó.”
“Mẹ cứ yên tâm.”
Con dâu  thai, Lưu Đại Ngân  cho vợ chồng bọn họ thêm năm trăm đồng, để con dâu thích ăn gì thì mua thứ đó.
Nhà máy  Đới Vĩnh quản lý phần tiêu thụ, doanh  bán mì ăn liền lập tức bay cao, Lưu Đại Ngân  thuê thêm một đám công nhân nữa, hiện tại chỉ   nghỉ chứ máy móc   nghỉ, hai tư tiếng trong ngày đều đang sản xuất.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Lưu Đại Ngân ngẩng đầu từ đống tài liệu, : “Vào .”
Người  là Đới Vĩnh, trong tay   cầm theo một sấp tài liệu, vẻ mặt nặng nề.
“Xưởng trưởng, ở đây  mấy trang bảng biểu, dì xem qua .”
Lưu Đại Ngân  đùa với  : “Làm  ? Sao sắc mặt cháu như đưa đám thế,  xảy  chuyện gì ?”
Đới Vĩnh kéo một chiếc ghế dựa tới,  xuống  bàn  việc của Lưu Đại Ngân, : “Xưởng trưởng, dì cứ xem bảng biểu   , doanh thu của khu vực tiêu thụ   đúng lắm.”
Trên mấy trang bảng biểu hiện thị vài con , Lưu Đại Ngân xem kỹ một lượt  hỏi: “Chuyện  là thế nào? Sao doanh  bán hàng  giảm mạnh như , còn  bằng một phần mười  .”
Vân Chi
 là chuyện   dấu hiệu  bình thường. Hiện tại nhãn hiệu mì ăn liền Lý Sư Phụ  nổi tiếng, doanh  các nơi đều chỉ taăng  giảm, thế mà mấy khu vực   giảm, còn giảm nhiều như , thật sự  đúng lắm.
Đới Vĩnh gật đầu : “ là giảm xuống quá nhiều, hiện tại doanh thu mì ăn liền của chúng  cơ bản đều đang tăng, chỉ  mấy khu vực  là giảm mạnh nhất, hơn nữa mấy khách hàng lớn trong khu vực  đều do một nhân viên phụ trách.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-283-phao-hoi-trong-truyen-trong-sinh-41.html.]
Lưu Đại Ngân chia khu vực tỉnh thành   vài phần, cho các nhân viên khác  phụ trách từng khu vực, mà mấy nơi doanh  giảm mạnh  đều do một nhân viên phụ trách…
Lưu Đại Ngân cau mày suy nghĩ một lát,  : “ nhớ  phụ trách khu vực  chính là Nhậm Tân nhỉ?”
“Vâng, là Nhậm Tân.”
Lưu Đại Ngân buông bảng biểu xuống, hỏi: “Hiện tại    ở nhà máy ?”
Đới Vĩnh lắc đầu, : “Đây cũng là điểm cháu cảm thấy kỳ lạ,   là nhân viên tới nhà máy ít nhất, mấy ngày gần đây càng  tới xưởng.”
Dừng một lát, Đới Vĩnh còn  thêm: “Cháu  nhân viên khác , hình như  thời gian  Nhậm Tân  lắm tiền, ăn mặc đều  hơn  nhiều.”
Lưu Đại Ngân nhíu mày, hỏi: “Tiểu Đới, cháu nghĩ thế nào?”
“Xưởng trưởng, cháu  dùng danh nghĩa mở họp gọi Nhậm Tân về xưởng,  phái hai  tới chỗ những khách sỉ  điều tra một chút.”
Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân : “Dì nhớ cháu  tìm một   cấp phó cho cháu đúng ? Vậy  tời gian  cháu giữ Nhậm Tân bên cạnh cháu, bảo   tạm thời  cần  thị trường nữa.”
Đới Vĩnh gật đầu: “Vâng.”
Tặng Đới Vĩnh  ngoài , Lưu Đại Ngân mới nhớ tới, hình như  Nhậm Tân  là  thích bên nhà con dâu Lưu Hồng Mai.
Thân thích cũng  , nếu điều tra    thật sự  điều gì đó, Lưu Đại Ngân sẽ  bỏ qua cho  .
Đới Vĩnh  việc  năng suất, mấy ngày  kết quả điều tra   đưa tới  mặt Lưu Đại Ngân.
Lưu Đại Ngân cầm lên  lướt qua, Đới Vĩnh báo cáo với bà : “Nhậm Tân  ký hợp đồng giả với mấy khách sỉ,  lượng hàng bán  và  lượng hàng xuất xưởng của chúng   khớp , chúng  chỉ xuất xưởng mấy nghìn túi mì ăn liền, nhưng  hợp đồng bên phía đối tác  thể hiện bọn họ  nhập  mấy vạn túi mì ăn liền từ nhà máy chúng  . Hai  cháu phái  điều tra  chỉ mang hợp đồng về, còn mang cả mì ăn liền mà các khách sỉ  đang bán, tất cả đều là hàng giả.”
Mặt Lưu Đại Ngân biến sắc: “Ý cháu là Nhậm Tân giấu cả hai đầu, tự   hàng giả  lấy danh nghĩa mì ăn liền của chúng  bán cho các đối tác?”
Đới Vĩnh gật đầu: “Vâng. Xưởng trưởng, chúng     bây giờ?”
“Nhậm Tân đang ở ?”
“Cậu  đang ở nhà máy, cháu  phái  canh chừng   .”
Lưu Đại Ngân  dậy : “Vậy thì , Tiểu Đới, cháu  chùng dì đến đồn công an, chúng   báo án.”