Người nhà Nhậm Tân ở  đồn Công An đến nửa đêm mới  về, vì việc của  , các  trai chị gái của   đều tới.
Cha   vỗ bàn, mắng: “  tạo nghiệp gì thế , cả đời trong sạch, đến lúc già  con trai   bắt  tù…”
Mẹ của Nhậm Tân  lóc  ghế, chị gái   ở bên cạnh khuyên nhủ: “Mẹ,  đừng , chúng  cùng  nghĩ cách cứu em    , chẳng lẽ cứ trơ mắt  em   tù như  ? Em   bắt vì  hàng giả, hiện tại quốc gia đang xử lý tội danh   nghiêm khắc, nếu  chứng thực tội danh,   tù mười năm, tám năm thì   ngoài  .”
Vân Chi
Con gái  xong,  của Nhậm Tân càng  to hơn: “Sao nó  suy nghĩ luẩn quẩn như  cơ chứ. Tuy rằng công việc của nó  thuộc biên chế nhà nước, nhưng tiền lương mỗi tháng cũng hơn trăm đồng,  tháng nhiều còn hơn hai ba trăm, vì     hàng giả? Vứt bỏ con đường bằng phẳng, vứt bỏ tương lai   để   ngõ cụt …”
Còn vì  nữa, vì tiền thôi. Nhậm Tân kết bè với  khác  hàng giả, mỗi tháng  thể chia  mấy ngàn đồng, nhiều hơn tiền lương cả chục .
Nhậm Lượng –  trai của Nhậm Tân     đau cả đầu, cũng khuyên nhủ: “Cha , hiện giờ   lúc , cũng   lúc mắng chửi, chúng  vẫn nên nghĩ cách để giảm bớt hình phạt cho em  thì hơn. Việc  tù là chắc chắn , nhưng  chung nghĩ cách để em   giảm mấy năm tù cũng .”
“Chúng   tìm lãnh đạo nhà máy nó  việc, bồi thường hết tổn thất do nó gây , chẳng lẽ như   đủ để nó    tù ?”
“Mẹ, chúng   thể bồi thường tổn thất, nhưng  hàng giả là tội hình sự, lãnh đạo nhà máy  thể buông tha cho em , nhưng mà cảnh sát sẽ  buông tha.” Nhậm Lượng .
“ mà chúng   bồi thường tổn thất  mà?”
Nhậm Lượng hỏi   : “Mẹ, kẻ trộm  nhà trộm cướp  bắt ngay tại chỗ,    trả  hết những thứ  ăn trộm cho chủ nhà ,   xem cảnh sát  thả   ? Chắc chắn là  . Cho nên, dù chúng   bồi thường thì cảnh sát cũng sẽ  thả em  , nhưng  lẽ  thể giảm bớt vài năm  tù cho em .”
Mấy lời mắng   của cha Nhậm chỉ là lời khi tức giận, dù  Nhậm Tân cũng là con trai ông , nếu như  cách  thể giảm bớt hình phạt cho Nhậm Tân, chắc chắn   cha như ông  sẽ cố mà .
“Thằng Lượng , đợi trời sáng, chúng  cùng  đến nhà máy em trai con  việc, tìm lãnh đạo của nó cầu xin cho nó nhé.”
Mẹ Nhậm cũng ủng hộ ý kiến : “ đấy, trời  sáng chúng  lập tức xuất phát,  cầu xin cho thằng Tân.”
“Chúng   thể cứ  như vây…” Nhậm Lượng  kịp  hết câu,  Nhậm  trừng mắt, mắng: “Nếu mày sợ mất mặt    thì để tao với cha mày .”
“Mẹ, con   ý đó.” Nhậm Lượng nhíu mày bất đắc dĩ: “Nếu chúng  cứ  như ,  chắc  gặp  lãnh đạo trong nhà máy em  . Con nhớ nhà máy em   việc là nhà máy của thông gia nhà cô Hoa, chúng  nhờ cô Hoa  cùng chẳng   hơn ? Bọn họ là thông gia,     sẽ nể mặt cô  mà giơ cao đánh khẽ thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-285-phao-hoi-trong-truyen-trong-sinh-43.html.]
“Ừ nhỉ, con   mới nhớ, chẳng  Hồng Mai đang mang thai , chúng  nhờ cả con bé  cùng. Mẹ chồng Hồng Mai nể mặt con bé,  lẽ sẽ thả cho thằng Tân nhà chúng  một con đường sống thì ?”
“Cho dù  , chúng  cũng  đợi trời sáng . Mẹ,  với cha  ngủ  , đợi trời sáng chúng  qua nhà cô Hoa ,   tìm Hồng Mai, thái độ  mềm mại chút,  nhiều lời  .”
“Thằng cả  đúng lắm, chúng  cứ  như  . Mấy đứa cũng về nghỉ ngơi cho sớm, sáng mai tập hợp ở nhà chúng .”
Tiễn con trai con gái  về, cha Nhậm lục tung nhà cửa lấy  hết tiền tiết kiệm trong nhà, đặt cả lên bàn.
Tất cả tiền bạc trong nhà cộng  là bảy trăm sáu mươi lăm đồng bảy hào tám xu,  tiền  còn lâu mới đủ.
Chỉ cần nghĩ cũng đoán , con trai  hàng giả  tạo thành tổn thất lớn thế nào cho nhà máy. Mẹ Nhậm xếp  tất cả tiền, gói gọn , mặt nhăn như trái mướp đắng: “Số tiền   đủ…”
Cha Nhậm  đối diện bà : “Không đủ thì  vay.”
…
Lý Lưu Trụ dậy từ sáng sớm, hiện tại cửa hàng gà nướng   nhân viên trông coi, quán lẩu cũng  cần   nhọc lòng, nhưng hàng ngày   vẫn dậy sớm dọn dẹp nhà cửa,  nấu đồ ăn sáng.
Cơm sáng vẫn  chín,  vợ    dẫn theo vài  tới.
Nhìn một đám  kéo đến nhà , Lý Khai Nguyên chào hỏi bà Lưu ,  nhanh chóng nhét nốt cây bánh quẩy  miệng,  uống hết bát cháo,  đó  dậy : “Cha, dì Lưu, con ăn no , con về phòng  nhé.”
Tròng mắt Lý Văn Nhân xoay chuyển, cũng đoán  bà ngoại  việc gì đó, nên cũng  dậy theo Lý Khai Nguyên: “Cha, , bà ngoại, con về phòng .”
Lưu Hồng Mai gọi bọn nhỏ : “Các con ăn no ? Sao hôm nay ăn ít thế?”
Lý Khai Nguyên và Lý Văn Nhân đều   ăn no , khi Lưu Hồng Mai định  thêm thì hai đứa nhỏ  chạy  sân .
Thấy  trai, chị gái   dậy hết , Lý Khai Lâm cũng mau chóng ăn xong đồ ăn của ,  lau miệng, : “Cha,  con cũng ăn no , con  dậy  đây.”
Mấy đứa nhỏ  cả , bà ngoại Lưu   ghế sô pha mới : “Lưu Trụ, Hồng Mai,   với các con chuyện . Là như …”