Đàn chị của Quan Tiếu San tên là Cao Băng Ngọc,  cũng như tên, vóc dáng  cao, là   lạnh lùng.
Chị  bắt tay chào hỏi Lưu Đại Ngân : “Chào Tổng giám đốc Lưu.”
Lưu Đại Ngân chỉ  ghế sô pha, : “Tiểu Cao, mau  .”
Quan Tiếu San mang  tới. Lưu Đại Ngân hỏi Cao Băng Ngọc một vài vấn đề cơ bản, Cao Băng Ngọc trả lời từng câu một, còn lấy bằng  nghiệp và một vài bài luận văn của    , đặt lên bàn  việc, mời thỉnh Lưu Đại Ngân xem qua.
Lưu Đại Ngân  xem bằng  nghiệp mà xem mấy cuốn luận văn , Quan Tiếu San   Cao Băng Ngọc là đàn chị của cô  thì chắc chắn  sai.
Xem đến tờ cuối cùng, Lưu Đại Ngân  chữ ký  đó, là tên của Cao Băng Ngọc. Tuy rằng trong quyển luận văn  nhiều từ ngữ chuyên ngành Lưu Đại Ngân xem  hiểu, nhưng vẫn hiểu  đại khái nội dung, là về vấn đề chất phụ gia trong thực phẩm.
Vì nhà  sản xuất mì ăn liền, nên Lưu Đại Ngân cũng từng cố ý  tìm hiểu về chất phụ gia trong thực phẩm, chất phụ gia trong thực phẩm là vấn đề lớn, Lưu Đại Ngân chỉ  theo công thức giáo sư Trần đưa cho chứ  từng nghiên cứu cẩn thận về nó.
Xem xong quyển luận văn , Lưu Đại Ngân lập tức quyết định giữ Cao Băng Ngọc ,   thật sự  tài.
“Tiểu Cao, cháu chịu đến nhà máy của ,  vô cùng hoan nghênh.  mà hai tháng đầu cháu   việc ở phân xưởng ,  hai tháng sẽ ký hợp đồng chính thức. Tiền lương thực tập là một trăm năm mươi đồng,  khi ký hợp đồng chính thức là ba trăm năm mươi đồng, cháu thấy thế nào?”
Cao Băng Ngọc  dậy, cúi  thật sâu  Lưu Đại Ngân: “Cảm ơn Tổng giám đốc Lưu.”
Lưu Đại Ngân  ha ha: “Tiểu Cao,   cháu chính là  của nhà máy chúng  , so với cái danh Tổng giám đốc Lưu,     khác gọi là xưởng trưởng hơn.”
Cao Băng Ngọc vội vàng sửa miệng: “Xưởng trưởng.”
“Ừ, Tiểu Cao, cháu cố gắng  việc chăm chỉ,  định thành lập một phòng chuyên nghiên cứu sản phẩm, nếu cháu ở , phòng  sẽ do cháu quản lý.”
Ý của bà  là sẽ trọng dụng  ư?
Cao Băng Ngọc âm thầm vui vẻ, vội vàng đáp: “Cảm ơn xưởng trưởng, cháu hứa sẽ  việc chăm chỉ, sẽ  để ngài thất vọng.”
Lưu Đại Ngân vung tay lên: “Tốt lắm, để Tiểu Quan dẫn cháu   quen với  cảnh trong nhà máy.” 
Người nhà họ Nhậm cầu xin ở chỗ Lưu Đại Ngân   kết quả,  chuyển hướng sang Lý Tam Thuận.
Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận là vợ chồng, nếu như thuyết phục  Lý Tam Thuận, thì bên chỗ Lưu Đại Ngân còn khó  ?
Lý Tam Thuận ở nhà máy   việc gì, thường xuyên đến cửa hàng gà nướng của con trai hỗ trợ. Bà ngoại Lưu nhắm chuẩn thời cơ, chặn  ông .
Lúc Lý Tam Thuận đang  gà nướng giúp con trai, thì bà ngoại Lưu xách theo  ít đồ tới nhà.
“Thông gia, đang bận .”
Vân Chi
Trên tay Lý Tam Thuận đều là dầu mỡ, ông  gật đầu: “Ừ, bà tới thăm Hồng Mai ?”
Bà ngoại Lưu xách theo túi lớn túi nhỏ, ngoài tới thăm con gái, Lý Tam Thuận thật sự  nghĩ   lý do nào khác.
“Ừ, Hồng Mai sắp sinh ,  đến thăm con bé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-291-phao-hoi-trong-truyen-trong-sinh-49.html.]
“Ừ.”
Bà ngoại Lưu xách đồ  khỏi phòng   nướng,  nhanh   , túi đồ trong tay cũng  thấy  nữa.
Lý Tam Thuận suy đoán khả năng  bỏ  phòng .
“Thông gia, phụ nữ mang thai sợ nhất là suy nghĩ nhiều, đầu óc  yên. Hồng Mai nhà chúng   lớn tuổi , càng  chịu nổi việc buồn phiền, nếu như tâm trạng  , sợ là sẽ   cho đứa trẻ.”
Lý Tam Thuận  ngừng công việc trong tay, chỉ ậm ừ một tiếng.
Bà ngoại Lưu tìm một cái ghế,  xuống  tiếp: “Thông gia,    đến cầu xin ông là  đúng, nhưng dù  Nhậm Tân cũng là cháu ruột của , là em họ ruột thịt của Hồng Mai, đánh gãy xương vẫn còn dính gân.”
“Ừ.”
“Nhậm Tân gây  việc ,  còn  đánh cho nó một trận hơn bất kỳ ai, nhưng nó còn trẻ,  thể ở tù tận mười mấy năm.”
“Ừ.”
Lý Tam Thuận  “Ừ” ý là cảm thấy   đúng ? Bà ngoại Lưu thầm vui vẻ, cảm thấy việc   cửa .
Bà   tiếp: “Vì chuyện của em họ mà mấy ngày  Hồng Mai ăn  ngon ngủ  yên, nếu còn tiếp tục như , thì   cho nó và cả đứa trẻ trong bụng.”
“Vậy thông gia nhẹ nhàng khuyên nhủ Hồng Mai, đừng để nó lo lắng chuyện khác nữa, sức khỏe của  mới là quan trọng nhất.”
Bà ngoại Lưu thở dài: “Nếu như giải quyết  chuyện Nhậm Tân, thì Hồng Mai sẽ   khó chịu đến mức như .”
Lý Tam Thuận: “Ừ, thế ?”
“Đương nhiên ! Thông gia,  là ông về  với bà thông gia một tiếng, để bà thông gia  đỡ cho Nhậm Tân vài câu? Tâm trạng của Hồng Mai  lên, tâm trạng đứa trẻ trong bụng cũng  lên theo.
“Chuyện nhà máy do Đại Ngân quyết định,   quan tâm.”
Khi   lời , Lý Tam Thuận vẫn luôn chân luôn tay,  hề dừng .
Bà ngoại Lưu  chọc tức  nhẹ, hóa    nhiều như , Lý Tam Thuận vẫn   lọt tai.
“Thông gia, chẳng lẽ ông cứ trơ mắt  Hồng Mai chịu tội như  ? Dù  thương con bé, thì ông cũng  thương đứa trẻ trong bụng nó chứ, thằng bé chính là con cháu nhà họ Lý ông đó.”
Lý Tam Thuận ngừng tay, mắt  sang nơi khác, hỏi: “Bà thông gia, bà  thương đứa trẻ trong bụng Hồng Mai, chẳng lẽ Hồng Mai bà cũng  thương ? Con bé là con gái ruột của bà đó, chẳng lẽ bà  thấy con gái  khó xử vì một đứa cháu trai ? Nếu bà thương Hồng Mai, thì đừng mang chuyện    phiền con bé nữa.   Lưu Trụ , vì chuyện của Nhậm Tân mà tối đến Hồng Mai cũng ngủ  ngon giấc, bà cũng nên mặc kệ chuyện , tập trung chăm sóc cẩn thận cho Hồng Mai thì hơn.”
“Nhậm Tân là cháu trai ruột cảu ,   thể mặc kệ.”
“Ừ.”
“Ừ” xong, Lý Tam Thuận  tiếp tục cúi đầu  gà nướng.
Trông thấy dáng vẻ đầu gỗ của Lý Tam Thuận, bà ngoại Lưu thật sự   nên  gì nữa.
Bà  ôm một bụng tức  ngoài, đúng lúc gặp  Lưu Hồng Mai  về từ nhà .