“Mẹ, con  thông báo cho chị cả với Ngẫu Hoa , còn nhà cô với nhà    điện thoại,  thông báo cho bọn họ ?”
Lưu Đại Ngân: “Đương nhiên  thông báo , con đừng bận tâm, để cha  đưa Khai Nguyên về nhà viếng mồ mả  thông báo cho bọn họ luôn.”
“Vâng,   Khai Nguyên thi  thủ khoa, đúng là   cho tổ tông một tiếng. Nhất Ái nhà con thi đỗ đại học, bọn con cũng về quê đốt vàng mã, viếng mồ mả cho tổ tiên.”
Lý Tam Thuận bổ một quả dưa hấu: “Đợi nhận  thư thông báo trúng tuyển của Khai Nguyên thì chúng  về nhà.”
“Phải , , Khai Nguyên định đăng ký  trường đại học nào thế?” Lý Liên Hoa  ăn dưa hấu  hỏi.
“Mẹ cũng   nữa, Khai Nguyên là   chính kiến, với thành tích  của nó, đăng ký  trường đại học nào cũng  thành vấn đề, cha  sẽ  xen . Hơn nữa, việc  cha  cũng  hiểu lắm, thằng bé  đăng ký  trường đại học nào thì đăng ký  trường đó, cha   quản.”
“Vâng, từ nhỏ Khai Nguyên  là   chính kiến ,   thằng bé thi  như , chúng  nên tặng cho thằng bé thứ gì nhỉ?”
Lưu Đại Ngân  : “Bọn con  tặng gì thì tặng, còn  vẫn tặng nhà thôi. Mẹ  hứa   mà, con cháu trong nhà ai thi đỗ đại học,  đều tặng cho một căn nhà.”
Lý Liên Hoa  đùa với Lưu Đại Ngân: “Mẹ,     con cũng    thi đại học, nếu con thi đỗ, con cũng  một căn nhà nhỉ?”
“Thi , học học nữa học mãi mà, chỉ cần con thi đỗ đại học,  cũng tặng con một căn nhà.”
Sau đó Lý Liên Hoa   về chuyện  ăn với Lưu Đại Ngân thêm một lát, hiện tại cô  đang  về thời trang,  bán sỉ quần áo  mở một nhà xưởng, tuy rằng việc  ăn  bằng Lưu Đại Ngân, nhưng cũng  tệ lắm.
Nhà con gái cả Lý Hà Hoa thì  về da lông, mỗi năm cũng kiếm   ít tiền, cuộc sống cũng rực rỡ.
Con gái út với con rể đều dạy học ở huyê, thi thoảng Lưu Đại Ngân còn trợ cấp cho cô , cuộc sống cũng  tệ lắm.
Sau khi suy nghĩ một phen, cuối cùng Lý Khai Nguyên quyết định đăng ký  khoa máy tính của đại học Thanh Mộc.
Lưu Đại Ngân  ủng hộ quyết định của cháu trai. Nhận  thư thông báo trúng tuyển  lâu, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ dẫn Khai Nguyên Khai Lâm về quê tế tổ.
Năm nay cháu trai nhà họ Lý bọn họ là thủ khoa đại học, đây là tin tức cực kỳ vẻ vang, nhất định  thông báo cho tổ tiên .
Tin tức Lý Khai Nguyên là thủ khoa đại học lan truyền khắp cả thôn, khiến cả thôn chấn động. Thôn bọn họ   thôn xóm giàu  gì, chỉ là một thôn xóm nhỏ  bình thường,  mà bây giờ  sinh  một thủ khoa đại học, bọn họ  thể  chấn động ?
Thủ khoa bây giờ chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm  , ai   hâm mộ? Hiện tại  ai là   xin vía nhà họ Lý, nhà nào trong thôn  trẻ con cũng   lớn trong nhà mang đến để Lý Khai Nguyên xoa đầu vài cái, hy vọng  thể dính chút thông minh và may mắn của Lý Khai Nguyên,   cũng thi  thành tích , đỗ  trường đại học .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-318-phao-hoi-trong-truyen-co-xuyen-hien-2.html.]
Lần  Lý Tam Thuận định ở  quê thêm mấy ngày, ông   thương lượng  với Lưu Đại Ngân, cháu trai thi  như , ông   mở tiệc chúc mừng ở quê quán.
Tiệc mừng  đặt trong nhà hàng  nhất của huyện, chủ nhà hàng   là tiệc chúc mừng của thủ khoa đại học còn giảm giá cho bọn họ và xoá bỏ  lẻ.
Ngoài Chu Hữu Lợi, Vương Nhất Ái   đại học, ngay cả Chu Xuân Yến đang học cao đẳng ở tỉnh ngoài cũng về nhà chúc mừng Lý Khai Nguyên.
Sau một ngày vô cùng náo nhiệt,   ai về nhà nấy , Lý Lưu Trụ chỉ huy Khai Nguyên, Khai Lâm và Hữu Lợi thu dọn nhà cửa, Lý Tam Thuận  ngoài sân  chuyện với Lưu Đại Ngân, lúc  lúc .
“Đại Ngân, hôm nay  vui quá! Khai Nguyên, Khai Nguyên nhà chúng  thi  điểm cao nhất, là thủ khoa đó,  vui mừng đến mức    nên lời. Đại Ngân, bà  xem,   tổ tiên nhà chúng  đang phù hộ cho chúng  ? Nếu tổ tiên  phù hộ,  Khai Nguyên  thể thi đỗ thủ khoa? Đại Ngân, Đại Ngân, mười mấy năm   bao giờ  dám nghĩ sẽ  ngày hôm nay, tất cả đều nhờ bà, bà là công thần lớn của nhà chúng . Chuyện đúng đắn nhất Lý Tam Thuận   đời  chính là cưới bà,      tích cóp công đức bao nhiêu đời mới  thể cưới  bà…”
Lý Tam Thuận  càng dữ hơn, Lý Lưu Trụ ở bên cạnh   nổi nữa: “Mẹ,  là con đỡ cha về phòng nhé, ông  uống say .”
“Mẹ với con cùng  đỡ ông   nhà . Hôm nay cha con vui quá, nên uống  ít rượu. Một đống tuổi  còn say rượu.”
Bị  say rượu, Lý Tam Thuận còn  vui: “Đại Ngân, đây   say rượu, là  vui,  vui đó, bà  ? Người  say rượu còn lâu mới giống , say rượu đều     ầm ĩ,  chỉ  thêm mấy câu thôi mà,   thể là say rượu…”
“Được ,  . Ông  say rượu. chỉ  nhiều thôi,  ?” Lưu Đại Ngân trả lời  lệ.
“Vậy còn .   say, chỉ  nhiều thôi.” .” Lý Tam Thuận lẩm bẩm.
Lý Lưu Trụ đỡ cha   lên giường đất, cởi giày giúp ông : “Mẹ, con  rót cho cha con cốc nước.”
“Ừ.”
Vân Chi
Lý Tam Thuận  đặt lên giường đất  vẫn  chịu yên,  tự   dậy: “Đại Ngân, hôm nay  vui lắm, thật sự  vui…”
Lưu Đại Ngân  khổ, đành  dỗ dành ông  như dỗ trẻ con: “  ông vui ,  cũng vui, cả nhà chúng  đều vui.”
“Ừ, cả nhà chúng  đều vui.”
Sau hôm mở tiệc mừng, Lưu Đại Ngân   về tỉnh thành, Lý Tam Thuận  ở quê thêm mấy ngày nữa, nên Lưu Đại Ngân dẫn con trai và các cháu về tỉnh thành .
Trong tiếng tàu hoả loảng xoảng,  hiểu  đang giữa ban ngày mà Lưu Đại Ngân  mệt mỏi rã rời. Lần  bọn họ  mua  vé , bà  tựa lưng  ghế,  lâu   ngủ mất.
Không ngờ, trong giấc ngủ bà   mơ một giấc mơ, trong mơ  trông thấy một quyển sách tên là “Quý công tử xuyên về hiện đại”.