So với mấy tháng , Trương Vân Sinh  đổi  nhiều lắm, hồi tết Trương Vân Sinh  về tỉnh thành tảo mộ cho ông nội, còn dẫn cả vợ  đến thăm Lưu Đại Ngân.
Anh   kết hôn năm ngoái, khi kết hôn Lưu Đại Ngân cũng tới tham gia hôn lễ, còn cho   một phong bì dày cộp.
Trông thấy Lưu Đại Ngân dẫn Khai Nguyên tới, Trương Vân Sinh  vui mừng: “Dì Lưu, Khai Nguyên, hai dì cháu  , bên ngoài nóng lắm.”
Vợ Trương Vân Sinh là bạn học của   khi học ở Mỹ, là  hoa quốc tịch Mỹ, tên tiếng trung là Trương Nhược Mạn.
“Dì Lưu, dì tới chơi ạ, mau  .”
Lưu Đại Ngân   ghế sô pha, Trương Nhược Mạn  pha ,  bổ dưa hấu, còn lấy cho Khai Nguyên một hộp kem.
Khai Nguyên lễ phép  câu cảm ơn.
Lưu Đại Ngân  chuyện với Trương Vân Sinh một lát, Trương Vân Sinh  hỏi: “Dì Lưu, cháu   Khai Nguyên là thủ khoa khối khoa học tự nhiên của tỉnh chúng  năm nay, toán lý hoá và tiếng Anh đều đạt điểm tuyệt đối ạ?”
Lưu Đại Ngân  khiêm tốn chút nào: “Ừ, Khai Nguyên thi vô cùng ,  đăng ký  khoa máy tính của đại học Thanh Mộc . Dì thật sự  ngờ, con cháu nhà họ Lý dì còn   thi   trường đại học Thanh Mộc, đúng là tổ tiên phù hộ cho nhà dì mà.”
“Thằng bé Khai Nguyên  thông minh từ nhỏ, thi đại học còn đạt điểm cao như , chắc chắn   sẽ  tiền đồ to lớn.”
Lưu Đại Ngân   ngừng: “Dì  mong nó   tiền đồ to lớn, chỉ mong cả đời nó đều bình yên là  .”
Trương Vân Sinh giữ Lưu Đại Ngân  ăn cơm chiều, Lưu Đại Ngân uyển chuyển từ chối, bà     với  nhà , tối nay nhà bọn họ  ăn lẩu dê ở nhà hàng nổi tiếng nhất của Kinh Thị.
Công việc của Lưu Đại Ngân  bận, nên chỉ ở  Kinh Thị hai ngày   về tỉnh thành.
Căn nhà bà  hứa mua cho Khai Nguyên vẫn  mua , Lưu Đại Ngân   thời gian  xem nhà, đành : “Khai Nguyên, cháu tranh thủ ngày nghỉ  xem nhà ở Kinh Thị nhé,  trúng căn nhà nào thì  với bà nội một tiếng, bà nội mua cho cháu.”
Lý Khai Nguyên: “Bà nội, bà định mua nhà thật ạ?”
“Đương nhiên là thật , chỉ cần con cháu nhà chúng  thi đỗ đại học, bà đều mua cho một căn nhà. Được , bà nội về đây.”
Lý Khai Nguyên  ở ven đường,  mấy chiếc ô tô lái  dòng xe cộ, chậm rãi  xa, mãi cho đến khi   rõ trong tầm mắt,  mới  đầu  về phía trường học.
Lưu Đại Ngân và  nhà xuất phát ở Kinh Thị từ buổi sáng, buổi chiều mới về đến tỉnh thành.
Cách nhà máy  xa, Lưu Đại Ngân  nhn thấy một cô gái nhỏ đang   cổng nhà máy.
Vân Chi
Đợi ô tô đến gần, Lưu Đại Ngân mới  thấy rõ. Ơ, đây chẳng  là Lưu Văn Nhân ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-336-phao-hoi-trong-truyen-co-xuyen-hien-20.html.]
Lưu Văn Nhân cũng   thấy mấy chiếc ô tô, chiếc  đầu chính là chiếc xe Lưu Đại Ngân thường lái.
“Bà nội, bà nội, cháu  việc tìm bà.” Lưu Văn Nhân khua hai tay, chạy tới.
Lưu Đại Ngân định lái ô tô  thẳng qua, nhưng nghĩ  Lưu Văn Nhân  lắm chiêu trò, lỡ như cô  giả vờ  ô tô đụng trúng ngã lăn  đất, chẳng  sẽ phiền phức hơn ?
Lưu Đại Ngân dừng xe ,  cửa kính xe xuống: “Lưu Văn Nhân, cô tìm   chuyện gì ?”
Lưu Đại Ngân dừng xe , mấy chiếc xe phía  cũng dừng theo. Trông thấy là Lưu Văn Nhân, Lý Lưu Trụ mở cửa xuống xe.
“Cha, cha cứu  con với, quán ăn của bà  sắp  đóng cửa .”
Con trai  xuống xe, Lưu Đại Ngân liền mặc kệ. Hiện tại Lưu Văn Nhân đang  chuyện với con trai,   qua xe ô tô của bà  , bà  bèn giẫm chân ga, lái xe  trong nhà máy.
Lý Lưu Trụ dừng  ở nơi cách Lưu Văn Nhân ba mét, : “Thứ nhất, hiện tại  và  cháu  ly hôn , cháu cũng  khỏi sổ hộ khẩu nhà  ,  và cháu   còn bất kỳ quan hệ nào khác, mong cháu đừng gọi  là cha nữa. Thứ hai,   ly hôn với Lưu Hồng Mai,  thì cho dù cô  xảy  chuyện gì đều  liên quan đến , cháu tìm nhầm  .”
“Cha… Không, chú Lý, cháu cầu xin chú cứu  cháu  mà, quán ăn của bà  sắp  thu hồi , bây giờ cả ngày bà  đều…”
“   ,    còn quan hệ gì với  cháu, cháu tìm nhầm  .”
“Chú Lý, chú Lý, chú Lý…”
Lưu Văn Nhân chạy theo , kêu như đứt từng khúc ruột, nhưng Lý Lưu Trụ  hề d.a.o động. Trước đây   từng  yêu thương đứa nhỏ , nhưng bây giờ  Lưu Văn Nhân    chỉ cảm thấy phiền lòng.
Lưu Đại Ngân dừng xe  ngoài , Lưu Văn Nhân vẫn đang kêu  ngoài cổng. Bà  thờ ơ, : “Lưu Văn Nhân,  cô   chuyện như , cô còn  nhà chúng  giúp  cô ? Nghĩ  quá nhỉ.”
“Mẹ cháu  hề  cháu tới nơi , bà nội, cháu cầu xin bà, quán lẩu của  cháu sắp  mở  nữa ,   định thu  mặt bằng, bà …”
“Mặt bằng đó vốn dĩ thuộc về  , bây giờ  đến kỳ hạn, đương nhiên    thể thu hồi . Lưu Văn Nhân, cô đừng gọi  là bà nội…” Lưu Đại Ngân ghé sát  Lưu Văn Nhân, nhẹ nhàng  bên tai cô : “Tiêu Văn Nhân, năm nay cô bao nhiêu tuổi? Cộng thêm tuổi tác đời , chắc cũng hơn bốn mươi  nhỉ?”
Lưu Văn Nhân trợn trừng mắt, giống như   thấy lời gì đó  đáng sợ. Chuyện cô  trọng sinh, cô   từng  với ai,  Lưu Đại Ngân  ?
Chẳng lẽ bà  cũng trọng sinh, nhưng cho dù bà  trọng sinh, cũng  thể   là  trọng sinh mới ?
Lưu Đại Ngân thưởng thức vẻ mặt thấp thỏm lo âu,  dám tin tưởng của Lưu Văn Nhân, chậm rãi  : “Lưu Văn Nhân, cô  xem nếu  báo cáo chuyện  cho quốc gia, bọn họ  tin  ? Nếu lãnh đạo quốc gia  tin,  sẽ bảo bọn họ tìm chuyên gia thôi miên đến thôi miên cô, đến lúc đó  chuyện gì mà  hỏi   chứ? Cô  xem, nếu quốc gia  cô là  trọng sinh,  cô  kiến thức về xu hướng phát triển trong tương lai, bọn họ sẽ đưa cô tới nơi nào? Không  những phòng thí nghiệm bí mật thường thấy  phim ảnh  thật ngoài đời  nhỉ?”
Nghe đến đây, bỗng dưng Lưu Văn Nhân trấn tĩnh : “Bà   khác sẽ tin ?”
“Bọn họ  tin  ,  là chúng  thử nhé?”