Lưu Đại Ngân lộ  nụ  ác ý: “Cô   vì     chuyện  ? Vì  một  cô  mớ    thấy, vốn dĩ  cho rằng chẳng qua cô đang ngủ mơ, nhưng xem biểu hiện   của cô, hoá  là sự tht.”
Lưu Văn Nhân sợ tới mức lui về phía  hai bước, thở gấp  Lưu Đại Ngân,  xoay  chạy mất.
Lý Liên Hoa và Lý Ngẫu Hoa cùng   tới từ trong xưởng, Lý Liên Hoa hỏi: “Mẹ,  Lưu Văn Nhân  chạy thế? Con còn đang định mắng cho cô  một trận đây. Mẹ cô    chuyện như , cô  còn mặt dày tới nhờ Lưu Trụ  nhà chúng  giúp đỡ. Con thấy  như Lưu Hồng Mai nên chịu báo ứng như !”
Lưu Đại Ngân  : “Cô    báo ứng , quán lẩu nhà cô   giữ  nữa, chủ nhà   cho cô  thuê nhà tiếp.”
Lý Ngẫu Hoa bĩu môi: “Như  thì  gì là báo ứng, quán lẩu  vốn dĩ là nhà chúng  mở .”
Lưu Đại Ngân giải thích cho con gái: “Con đó, quán lẩu  còn, cô   dựa   để sống? Cô   nghỉ việc ở nhà máy quốc doanh ,   chỉ  thể sống dựa  tiền dành dụm. Hơn nữa, khi ly hôn cô   chia  nhiều tiền lắm, sống bằng tiền dành dụm thì ăn  mấy năm chứ.”
Lý Liên Hoa  đồng ý với cách  của  : “Không thể tiếp tục kinh doanh quán lẩu, cô  vẫn  nghề khác  mà,   thể miệng ăn núi lở?”
“Cho dù  miệng ăn núi lở, cô  còn  sống trong nhung lụa như   ?” Lưu Đại Ngân  : “Con   mà, nếu  quen với cuộc sống giàu sang , thì  khó   cuộc sống nghèo khổ. Huống chi Lưu Hồng Mai cũng     thể chịu khổ. Cô  sẽ  chịu nổi.”
Lưu Đại Ngân   sai, đúng là Lưu Hồng Mai đang  chịu nổi.
Khi  ly hôn Lý Lưu Trụ, ai gặp cô  mà   chào hỏi chứ.  bây giờ thì ? Quán lẩu  thể kinh doanh tiếp, chủ nhà thu  mặt bằng, cô  còn cách nào khác?
Tuy rằng một năm qua cô  cũng kiếm  kha kh, nhưng một khi quán lẩu  thể kinh doanh tiếp, cô  sẽ   tìm việc khác để .
So với  bình thường,  tiền cô  đang   xem là ít, nhưng nếu chỉ  chi    thu ,  thì  thể tiêu bao lâu chứ?
Hơn nữa, Nhân Nhân cũng lớn ,   càng nhiều việc cần dùng đến tiền, cô    gì để kiếm   tiền ?
Lưu Văn Nhân mất hồn mất vía chạy về nhà, dọc đường  cô  vẫn luôn nghĩ đến lời Lưu Đại Ngân . Bà   thật ? Sao bà   chuyện  trọng sinh nhỉ?
Chẳng lẽ thật sự     mớ?
 vì    bà   , bây giờ  cô   ly hôn Lý Lưu Trụ lâu như   bà  mới ?
Nếu như… Nếu như tất cả những lời bà   đều là sự thật, nếu bà  thật sự  ý nghĩ sẽ báo cáo chuyện  trọng sinh cho quốc gia,      bây giờ? Giống như lời bà  , chắc chắn quốc gia sẽ  chuyên gia thôi miên, đến lúc đó chỉ cần thôi miên , chẳng   sẽ hỏi gì đáp nấy ? Chắc chắn sẽ  giữ  bí mật  từng trọng sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-337-phao-hoi-trong-truyen-cau-huyet-1.html.]
Trời nóng thế  mà cả  Lưu Văn Nhân lạnh run lên, nếu như  thật sự  quốc gia bắt ,   còn  sống yên bình ?
Những bức tường trắng tinh, máy móc kim loại sáng bóng, phòng thí nghiệm lạnh như băng, nhân viên nghiên cứu mặc đồ phòng hộ  lộ  một sợi tóc nào, những sợi dây lằng nhằng rũ xuống cuối cùng ghim  trán  thí nghiệm trong bộ phim điện ảnh   Lưu Văn Nhân từng xem liên tục hiện lên…
Lưu Văn Nhân cắn chặt môi, lắc đầu cố gắng quăng  những hình ảnh đáng sợ ,  thể suy nghĩ nữa…
“Nhân Nhân, con về  ? Đứng đó  gì thế?” Thấy từ khi  nhà con gái cứ  bất động  cửa như , Lưu Hồng Mai bước đến sờ lên trán con gái,  lo lắng hỏi: “Không  sốt mà, Nhân Nhân, con   ?”
Lưu Văn Nhân cố nở nụ : “Mẹ, con  ,  đường gặp  tai nạn xe cộ, nên  doạ sợ.”
“Hoá  là thế. Nhân Nhân,  con mau  nghỉ ngơi một lát .” Lưu Hồng Mai an ủi con gái.
“Mẹ, con  .” Lưu Văn Nhân  về phòng nghỉ ngơi, mà  xuống ghế sô pha: “Mẹ, mặt bằng quán lẩu sắp  thu hồi ,  định  gì bây giờ?”
Nói tới chuyện , Lưu Hồng Mai cũng buồn rầu: “Mẹ vẫn  nghĩ  nữa,  thế nào chủ nhà vẫn  chịu cho chúng  thuê tiếp, quán lẩu chắc chắn  mở  nữa.”
“Mẹ,  buôn bán   mặt bằng thì  . Chỉ một câu của  , nhà    thể tiếp tục kinh doanh . Mẹ,  là chúng  mua một căn nhà,  mở  quán .”
Thật  Lưu Hồng Mai cũng  nghĩ đến biện pháp , cô  : “ mà tiền tiết kiệm nhà chúng   đủ mua.”
“Không mua  cửa hàng lớn, thì chúng  mua cái nhỏ thôi. Không mở  quán lẩu thì chúng  mở quán bán đồ ăn vặt.”
“Con  cũng  lý, để  suy nghĩ .”
Vân Chi
Lưu Văn Nhân sẽ  cho  cô  suy nghĩ quá lâu, cô   tiếp: “Mẹ, may mà khi ly hôn   chia căn hộ , nếu   con chúng   lưu lạc đầu đường .”
“Sao  lưu lạc đầu đường? Chúng  còn  nhà bà ngoại con  thể  về mà.”
Lưu Văn Nhân trợn trắng mắt: “Mẹ, bà ngoại sẽ cho chúng  ở , nhưng  mợ sẽ đồng ý ? Cho dù bọn họ đồng ý, thì chẳng lẽ chúng  sẽ sống ở nhà bà ngoại cả đời? Mấy năm nữa  họ trưởng thành, đến tuổi kết hôn , chúng  còn ở  nơi đó  ? Bà ngoại   từ lâu, căn nhà  bà sẽ để  cho hai ,  và dì út đều   phần.”
“Mẹ,  là thế , chúng  bỏ tiền  mua một cửa hàng nhỏ chút,  mua thêm một căn hộ nữa. Cửa hàng nhỏ  để nhà  buôn bán, còn căn hộ thì cho thuê, như    dù cửa hàng  ăn  , chúng  vẫn  tiền thuê nhà để sống,  đến mức ăn đói mặc rách.”
“Nhân Nhân, con  gì thế,   ở đây,    thể để con ăn đói mặc rách!” Lưu Hồng Mai ôm lấy con gái .
Cô  sinh hai đứa con, nuôi hai đứa con, cuối cùng chỉ   Nhân Nhân ở bên cô ,  cô   thể để Nhân Nhân chịu khổ.