Cảnh sát quan sát tất cả những chuyện phát sinh trong phòng ký túc, : “Những  còn   ngoài , chúng   một vài câu hỏi  hỏi bạn học Vương Nhất Ái.”
Cảnh sát  lên tiếng,  trong phòng đều nhanh chóng  ngoài hết, chỉ để  Vương Nhất Ái và hai cảnh sát .
Phòng ký túc xá  rộng lắm, Vương Nhất Ái chỉ  giường ngủ của , : “Đồng chí cảnh sát, đây là giường của cháu,  khi tháo đồng hồ  cháu  đặt nó ở vị trí .”
“Tối hôm qua, mấy giờ cháu tháo đồng hồ ?”
“Tám giờ mười bảy, cháu nhớ  rõ, bởi vì khi tháo đồng hồ  cháu còn  qua đồng hồ.”
“Sau khi tháo đồng hồ , cháu   gì?”
“Đầu tiên cháu  trong phòng một lát,  đó là  ngoài  vệ sinh.”
“Cháu  nhà vệ sinh bao lâu?”
“Cháu… Cháu  phòng vệ sinh hơn một tiếng.”
Tay Vương Nhất Ái xoắn góc áo, cuối cùng quyết định ăn ngay  thật: “Tật  là cháu  ngoài  tiểu thuyết.”
“Đọc tiểu thuyết   lén lút như ?”
“Là tiểu thuyết truyền tới từ Đài Đảo, trường học  cho phép xem,  là ngôn từ miêu tả quá lộ liễu, nếu  bắt , sẽ   kiểm điểm  mặt  bộ giáo viên và sinh viên trong trường học.”
“Vậy  ai  thể  chứng cho cháu ?”
“Không ạ.”
“Phòng ký túc của cháu  tất cả mấy ?”
“Phòng ký túc của chúng cháu là phòng tám .”
“Đêm qua còn  ai khác  ngoài ?”
“Còn  Tưởng Bội Bội, hôm qua cũng đúng là ngày   phụ trách ghi chép trong phòng thí nghiệm,   ngoài  buổi tối.”
“Tưởng Bội Bội, cô   ngoài sớm hơn  muộn hơn cháu?”
“Muộn hơn, khi cháu  ngoài   vẫn   ngoài.”
“Được , bạn học Vương, cháu còn điều gì   với chúng  ?”
Vương Nhất Ái lắc đầu: “Cháu nhớ rõ chỉ  những việc ,  còn gì nữa.”
Nói xong Vương Nhất Ái ngẩng đầu, nghiêm túc  hai đồng chí cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, nhất định các chú  bắt  tên trộm , rửa sạch oan uổng giúp cháu. Các chú  , nếu bà ngoại cháu  tới,  báo cảnh sát giúp cháu, cháu thật sự       bây giờ, chậu nước bẩn  hắt cả lên  cháu, cháu sẽ  c.h.ế.t chìm trong đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-342-phao-hoi-trong-truyen-cau-huyet-6.html.]
Qua những gì  thấy,  thấy  đường , hai cảnh sát  cảm nhận  vụ án    chỉ là một vụ án trộm cắp bình thường, chắc chắn còn  chuyện đáng sợ hơn ở phía .
Nếu  nữ sinh  mất đồng hồ  sẽ  vì chuyện đó mà lo âu sợ hãi như .
“Bạn học Vương,   hôm qua còn xảy  chuyện gì khác,  đơn giản chỉ là cháu  trộm mất đồng hồ ?”
Vương Nhất Ái cắn răng gật đầu: “Hôm qua  hai  trai đơn gái chiếc ,   chuyện  hổ ở trong lớp học  bảo vệ phát hiện.  khi bảo vệ tới nơi, hai  bọn họ  chạy mất, bảo vệ chỉ nhặt  một chiếc đồng hồ trong phòng học, chiếc đồng hồ đó chính là chiếc đồng hồ cháu  trộm mất.”
“Đồng chí cảnh sát, các chú  giúp cháu tìm  tên trộm , nếu  cháu  còn mặt mũi nào tiếp tục theo học trong ngôi trường , cháu cũng  còn mặt mũi nào gặp cha  cháu nữa.”
Nói xong, Vương Nhất Ái   oà lên.
Hai đồng chí cảnh sát đều là đàn ông, thật sự    an ủi Vương Nhất Ái thế nào, cảnh sát lớn tuổi hơn đảm bảo với Vương Nhất Ái: “Bạn học Vương, cháu yên tâm, chúng  hứa sẽ bắt  tên trộm  giúp cháu, sẽ trả  trong sạch cho cháu.”
Vân Chi
Vương Nhất Ái ngừng , cúi  cảm ơn hai cảnh sát: “Cảm ơn đồng chí cảnh sát, nếu thật sự bắt  tên trộm , cháu sẽ tặng cờ thưởng cho các chú.”
Ra khỏi phòng ký túc xá, sắc mặt Vương Nhất Ái  hơn một chút. Trương Thủy Sinh đưa chai nước   mua về cho cô : “Nhất Ái, uống miếng nước  .”
“Cảm ơn chú Trương.”
Sau khi Vương Nhất Ái  ngoài, một bạn cùng phòng của cô   gọi  phòng. Người bạn   ngoài tương đối nhanh, đợi cô   ngoài , một bạn cùng phòng khác của Vương Nhất Ái   gọi  phòng.
Bạn cùng phòng    ngoài, một cô gái  vội vàng chạy tới từ đầu cầu thang bên . Có  chào hỏi cô : “Bội Bội,    thế?”
Nữ sinh  là Tưởng Bội Bội, là một trong  hung thủ hai c.h.ế.t cháu gái  ?
Đợi Tưởng Bội Bội tới gần, Lưu Đại Ngân quan sát cô  từ đầu đến chân vài lượt. Vẻ ngoài cũng khá xinh , nhưng  lòng   đen tối như  nhỉ? Chuyện      dám thừa nhận, còn hại c.h.ế.t bạn học…
Sắc mặt cô  trắng bệch  tới gần,  bên ngoài đám , ánh mắt vẫn luôn  chằm chằm  cửa phòng ký túc xá.
“Bội Bội,  mau tới đây ,   cảnh sát ,  trong phòng ký túc xá chúng  đều   hỏi chuyện.”
Tưởng Bội Bội   gì, cũng   gì,Lưu Đại Ngân vẫn luôn quan sát cô , đợi nghi     cho cảnh sát hỏi chuyện, sắc mặt cô  càng trắng hơn.
Lưu Đại Ngân thầm mỉa mai một tiếng, bây giờ  sợ  ,  lúc yêu đương vụng trộm   sợ? Lúc giá hoạ cho Nhất Ái   sợ? Lúc hại c.h.ế.t Nhất Ái cũng   sợ?
Bây giờ mới  sợ ? Đã muộn .
Lưu Đại Ngân dùng giong điệu quan tâm, hỏi: “Bạn học Bội Bội,  sắc mặt cháu  nhợt nhạt như ? Có chuyện gì ?” 
Tưởng Bội Bội ngẩng đầu, lập tức trông thấy một  phụ nữ  quen đang  , ánh mắt  giống như hận  thể ăn tươi nuốt sống bản .  mà từ  đến nay   hề gặp bà  mà,  bà   dùng ánh mắt đáng sợ như    nhỉ?
Tưởng Bội Bội  sợ hãi: “Bà ơi, cháu  ,   do cháu chạy vội quá nên sắc mặt mới  tái  thôi.”
Lưu Đại Ngân  tiếp tục giả vờ quan tâm, : “Vậy cháu mau thả lỏng , chắc là cảnh sát sắp hỏi tới cháu  đấy. Bà tin chắc chắn cảnh sát sẽ tìm  kẻ trộm chân chính, trả  trong sạch cho cháu gái nhà bà.”
Lưu Đại Ngân   câu  sắc mặt Tưởng Bội Bội càng tái hơn.