Chỉ cần quan hệ giữa và Bội Bội phát hiện, thì cảnh sát sẽ thể nào điều tra .
La Thương Kỳ lấy bình tĩnh, nở nụ trấn an Tưởng Bội Bội: “Bội Bội, em đừng lo lắng, đồng hồ dấu vân tay của em cũng gì, em với Vương Nhất Ái là bạn cùng phòng, ngày thường khả năng từng chạm đồng hồ của cô , để dấu vân tay cũng chuyện gì kỳ lạ. Bội Bội, chỉ cần cảnh sát phát hiện , em cứ kiên quyết thừa nhận, cảnh sát cũng sẽ gì em.”
Tưởng Bội Bội nhớ lâu đây, cô còn cầm đồng hồ của Vương Nhất Ái lên xem thời gian, chiếc đồng hồ dấu vân tay của cô cũng bình thường.
Thương Kỳ đúng, chỉ cần phát hiện, thì sẽ ai và quan hệ yêu đương, vẫn là sinh viên trong sạch, thể chuyện như trong phòng học.
Tưởng Bội Bội yên lòng, nhưng vẫn oán trách bạn trai: “Nếu cứ đòi tới phòng học, thì phát hiện .”
“Tại đề cử học nghiên cứu sinh mà, nên vui quá...” La Thương Kỳ ghé sát Tưởng Bội Bội, trong mắt mang theo ý , : “Bội Bội, em cũng cố gắng học hành, tranh thủ thi đỗ nghiên cứu sinh đó, như chugns thể quang minh chính đại ở bên .”
Thật hiện tại bọn họ công khai quan hệ cũng cả, nhưng mà bọn họ dám.
Nếu như bọn họ công khai lúc , chắc chắn cảnh sát sẽ nghĩ điều gì đó, nếu thật sự phát hiện ở trong phòng học ngày hôm đó chính là hai bọn họ thì thể diện cũng như tiền đồ của bọn họ đều mất sạch.
Sau khi gặp La Thương Kỳ, cuối cùng Tưởng Bội Bội mới thả lỏng, nghĩ cảnh sát sẽ tra , cho dù tra dấu vân tay của thì cũng lý do thoái thác.
Tưởng Bội Bội nghĩ lắm, nhưng Lưu Đại Ngân sẽ bỏ qua cho cô và La Thương Kỳ ? Cho dù Lưu Đại Ngân buông tha cho bọn họ, thì cảnh sát cũng sẽ điều tra manh mối qua chiếc đồng hồ.
Vừa kết quả kiểm nghiệm vân tay của cảnh sát tỉnh, Tưởng Bội Bội mời đến đồn công an.
Lần cô nhận đãi ngộ như , mà phòng thẩm vấn tiếp nhận điều tra.
Mãi cho đến khi đưa phòng thẩm vấn , Tưởng Bội Bội vẫn ngỡ ngàng. Tại như ? Chẳng Thương Kỳ sẽ chuyện gì ? Sao cô đưa tới nơi thế?
Tuy rằng cô vẫn là sinh viên từng va vấp trong xã hội, nhưng cô kẻ ngốc, cũng nếu cảnh sát chứng cứ rõ ràng, chắc chắn bọn họ sẽ đưa cô tới nơi .
Cô nhận hai cảnh sát thẩm vấn , chính là cảnh sát Triệu và cảnh sát Dương từng tới trường học điều tra.
“Đồng chí cảnh sát, vì các chú đưa cháu tới nơi ? Cháu phạm pháp.”
Cảnh sát Triệu mỉm : “Cô phạm pháp , cô là , cũng là , đều dựa chứng cứ. Họ tên?”
Tưởng Bội Bội sợ hãi chịu, nếu chuyện giữa cô với La Thương Kỳ phát hiện thì bây giờ?
Cô hạ quyết tâm, cho dù phát hiện cô chính là trộm chiếc đồng hồ, cô cũng sẽ khai La Thương Kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-347-phao-hoi-trong-truyen-cau-huyet-11.html.]
“Tưởng Bội Bội.”
“Giới tính?”
“Nữ.”
“Tuổi tác?”
Vân Chi
“Hai mươi tuổi.”
“Địa chỉ đang công tác hoặc học tập?”
“Khoa hoá học, trường Đại học một của tỉnh S.”
“Trong thời gian từ tám giờ đến mười giờ tối ngày mười ba tháng , cô ở ?”
“Tối hôm đó cháu trực ở phòng thí nghiệm, hơn tám rưỡi cháu khỏi ký túc xá, mười giờ thì rời khỏi phòng thí nghiệm về phòng ngủ.”
“Không nơi nào khác chứ?”
“Cháu thì , đương nhiên là trực ở phòng thí nghiệm .”
Cảnh sát Dương đeo gang tay màu trắng , cầm chiếc đồng hồ trong chiếc hộp bàn lên, hỏi: “Cô nhận chiếc đồng hồ ?”
Mí mắt Tưởng Bội Bội khẽ run lên: “Nhìn quen mắt, là đồng hồ của bạn Vương Nhất Ái ạ?
“Tối ngày mười ba, cô từng chạm chiếc đồng hồ của bạn học Vương Nhất Ái ?”
Tưởng Bội Bội lắc đầu dứt khoát: “Không ạ.”
“Thật sự chứ?”
“Không ạ, tối hôm đó cháu từng chạm đồng hồ của bạn Vương Nhất Ái.”
“Nếu cô chạm đồng hồ của bạn học , thì tại chiếc đồng hồ dấu vân tay của cô? Không chỉ , vân tay còn rõ ràng, thậm chí còn trùm lên vân tay của bạn học Vương Nhất Ái chủ nhân của chiếc đồng hồ ?”
Dưới ánh đèn trong phòng thẩm vấn, sắc mặt Tưởng Bội Bội lập tức trở nên tái nhợt vô cùng.
“Trên chiếc đồng hồ dấu vân tay của cháu cũng gì là kỳ lạ, cháu với bạn Vương Nhất Ái ở cùng phòng ký túc với , khả năng đây cháu từng chạm đồng hồ của bạn , nên mới để dấu vân tay.”
“Có dấu vân tay thôi thì gì kỳ lạ, nhưng mà dấu vân tay của cô quá rõ ràng thì bình thường chút nào. Theo lời bạn học Vương Nhất Ái , các bạn học trong phòng ký túc xá ngoài Lưu Xuân Vũ , một tuần qua ai chạm đồng hồ của bạn . Một tuần cô chạm đồng hồ của bạn học Vương Nhất Ái, Vương Nhất Ái thì ngày nào cũng tháo đeo chiếc đồng hồ vài , dấu vân tay của cô thể nào rõ ràng như , huống chi…”