Trương Vân Sinh còn  việc   trong trường học, nên ăn cơm xong lập tức  về Kinh Thị.
Tiễn Trương Vân Sinh  ,  nhà họ Lý   quây quần bên , thương lượng về việc của Khai Nguyên.
Lưu Đại Ngân mở miệng hỏi : “Khai Nguyên, cháu  nghĩ kỹ ? Mũi tên  b.ắ.n  sẽ  thể thu  , bây giờ cháu vẫn   thủ tục thôi học, vẫn  thể  trở  đại học Thanh Mộc.”
“Mẹ,   gì cơ? Khai Nguyên vẫn   thủ tục thôi học? Lý Khai Nguyên! Con giỏi lắm, ngay cả cha cũng dám lừa, chẳng  con    xong thủ tục thôi học  ? Thằng nhãi ranh .”
Mắng con trai hai câu, cuối cũng cơn giận trong lòng Lý Lưu Trụ cũng vơi  đôi chút.
Vân Chi
“Ông bà nội, cha, con  nghĩ kỹ , con  sang Mỹ du h ọc.”
Lưu Đại Ngân thở dài, hỏi: “Tam Thuận, Lưu Trụ, hai  nghĩ thế nào?”
Lý Tam Thuận: “Cứ  thằng bé . Chẳng  Vân Sinh cũng   , nếu Khai Nguyên qua đó,   sẽ tìm trường học và giáo viên giúp Khai Nguyên,  cho Khai Nguyên thử một  .”
“Từ nhỏ Khai Nguyên   chính kiến của  , nếu thằng bé   , thì cho nó thử một .” Lý Lưu Trụ cũng đồng ý cho con trai sang Mỹ du học.
Haiz! Ai bảo    một  con trai  thông minh   bớt lo như  chứ!
Thấy chồng và con trai đều đồng ý cho Khai Nguyên sang Mỹ du học , Lưu Đại Ngân mới : “Khai Nguyên, cả nhà đồng ý cho con sang Mỹ học, nhưng mà, bà  một yêu cầu.”
Lý Khai Nguyên ngoan ngoãn : “Bà nội,  yêu cầu gì bà cứ việc .”
“Vân Sinh cũng  , năm nay cháu qua bên đó học tập , sang năm mới  thể xin  đại học. Bà cho cháu thời gian hai năm, sang năm xin một , năm  xin  nữa, nếu cả hai  đều  xin   đại học, thì cháu   về tiếp tục thi đại học ở trong nước.”
Khai Nguyên gật đầu: “Bà nội, cháu đồng ý.”
Lưu Đại Ngân  tiếp: “Bà còn một yêu cầu nữa...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-356-phao-hoi-trong-truyen-cau-huyet-20.html.]
“Bà nội,   bà  chỉ  một yêu cầu ạ?” Khai Nguyên  nũng.
“Lớn bằng   còn  nũng,    hổ .”
Lý Khai Nguyên : “Cho dù cháu lớn thế nào, thì cháu vẫn là cháu trai của bà nội. Bà nội, bà còn yêu cầu gì nữa ạ?”
“Cháu sang Mỹ học đại học  học trường tử tế,   học mấy trường lung tung vớ vẩn .” Lưu Đại Ngân nghiêm mặt : “Bà  Vân Sinh kể, xã hội Mỹ là xã hội coi tiền tài là  hết, bên đó   nhiều trường đại học vớ vẩn,   đại học chân chính, chỉ cần nộp tiền  là  thể theo học, bằng  nghiệp   giá trị gì, chỉ  cái danh sinh viên cho dễ  mà thôi. Cháu   học mấy trường đại học như .”
Khai Nguyên thu  biểu cảm cợt nhả   đắn, đổi thành vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, : “Bà nội, bà yên tâm, nếu  quyết tâm qua bên đó học cháu  thi  trường học xếp trong top 3 cả nước, nếu như  thi đỗ, cháu sẽ về nước tham gia thi đại học .”
Sau khi cả nhà đạt thành nhận thức chung, Lưu Đại Ngân bắt đầu xắp xếp nhiệm vụ: “Lưu Trụ, con lên Kinh Thị với Khai Nguyên, cùng   thủ tục thôi học, nhân tiện nhờ Vân Sinh giúp đỡ, hỏi   xem  sang Mỹ thì  chuẩn  những gì. Hộ chiếu của Khai Nguyên thì giao cho ,  bảo cấp   .”
Lý Tam Thuận ở bên cạnh, hỏi: “Vậy   gì?”
Lưu Trụ : “Cha, con  lên Kinh Thị, chuyện cửa hàng gà nướng giao hết cho cha đó.”
Bàn bạc xong xuôi, cả nhà bắt đầu hành động, năng suất cũng ất cao, đến khi vợ chồng Lý Liên Hoa  về tử tỉnh S, Lưu Trụ với Khai Nguyên  di chuyển lên Kinh Thị .
“Mẹ,   đồng ý thật ạ? Thật sự đồng ý cho Khai Nguyên sang Mỹ du học?”
Lưu Đại Ngân đang bận xem tài liệu,   cũng  ngẩng đầu lên, chỉ : “Đồng ý ,  đồng ý thì  gì  chứ, thủ tục thôi học của nó cũng sắp  xong . Mẹ  từ nhỏ nó   chính kiến, nhưng  ngờ nó   chính kiến như . Chuyện lớn thế  mà  thương lượng với  nhà  tự  quyết định .”
Lý Liên Hoa thở dài : “Con cái thông minh càng khiến    lo lắng.”
“Thôi   chuyện Khai Nguyên nữa, Nhất Ái ở bên  thế nào? Tưởng Bội Bội với La Thương Kỳ đều  khỏi trại tạm giam  chứ?”
“Vâng, bọn họ đều  ngoài .” Lý Liên Hoa đổi sang tư thế  khác thoải mái hơn  ghế sô pha: “Mẹ, Tưởng Bội Bội  thai, Nhất Ái còn  thư thông cảm,  nhà cô  lập tức xin cho cô  tại ngoại, con   dù  xử phạt cũng  hoãn thi hành án, chỉ cần  tiếp tục phạm pháp, sẽ  xảy  chuyện gì lớn.”
“Còn về La Thương Kỳ, Tưởng Bội Bội  nhận hết trách nhiệm về , nên   chỉ  giam mấy hôm   thả  .  hai  bọn họ   chuyện như  trong phòng học, còn vu oan hãm hại Nhất Ái, nên trường học  khai trừ bọn họ. Mẹ,    , hôm bọn họ thu dọn đồ đạc về quê con còn  xem đó, La Thương Kỳ với Tưởng Bội Bội  hề lộ diện, cha  bọn họ  thu dọn giúp.”
“Mẹ, còn chuyện  nữa.” Lý Liên Hoa lộ  nụ  vui sướng khi thấy   gặp tai hoạ: “Hai gia đình thông gia   hoà nhã với  chút nào, ngược  giống như kẻ thù . Chắc chắn  khi kết hôn cuộc sống của Tưởng Bội Bội và La Thương Kỳ sẽ   yên bình. Trước  còn còn nghĩ   vì  Nhất Ái   tha thứ cho bọn họ, bây giờ con  , Tưởng Bội Bội đang mang thai, dù  xử phạt, hình phạt cũng  quá hai năm, hơn nữa còn  hưởng án treo, thà tha thứ luôn cho cô , để cô     tù, cột chung một chỗ với La Thương Kỳ còn hơn. Ngồi tù chỉ là chuyện hai ba năm, nhưng bọn họ kết hôn chính là chuyện cả đời, để bọn họ tra tấn  cả đời chẳng   hơn ? Khi bọn họ kết hôn,  mấy  bạn của Nhất Ái còn tới tham gia hôn lễ, hiện tại  ở quê quán đều  vì  bọn họ  trường học khai trừ, vì  bọn họ  công an tạm giam, thanh danh của La Thương Kỳ và Tưởng Bội Bội ở quê quán  hỏng hẳn .”