Đi qua ngã rẽ, thêm mấy bậc thang nữa là trông thấy cửa nhà ông Chu đang mở rộng, mấy hàng xóm đang cửa.
Vợ ông Chu đang sô pha gào , hai hàng xóm bên cạnh đang khuyên nhủ bà , con gái nhà bọn họ một góc, doạ sợ mà khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
“Họ Chu , ông xem, vợ chồng chúng vẫn mua nhà , ông còn quan tâm em trai ông nhà ? Ông đưa tiền cho , mua nhà , chúng thì ? Chúng cứ sống mãi trong căn phòng nhỏ như cái chuồng gà ? Con gái ông lớn như , ông để con bé ở chung một phòng với chúng đến bao giờ nữa?”
Ông Chu cạnh đó, đang rầu rĩ hút thuốc: “Mẹ mở miệng hỏi, còn gì ? Sau chúng tích cóp tiền .”
“Tích cóp, chúng tích cóp tới khi nào? Ông lập tức đòi tiền mang về đây cho .”
Ông Chu gì, chỉ cúi đầu hút thuốc.
Chu Xuân Yến vẫn kết hôn, chuyện như cô cũng tiện xen , nên cô lặng lẽ lên lầu, về phòng ký túc xá của .
Hoằng Quốc Nguyên theo cô .
Trong phòng ký túc xá vẫn còn khác, Hoằng Quốc Nguyên tiện trong, dặn dò: “Xuân Yến, em phòng nghỉ , nếu chỗ nào thoải mái thì nhất định với đấy, ở ngay bên ngoài thôi.”
Chu Xuân Yến mỉm , nụ nhạt, nhưng mà Hoằng Quốc Nguyên hề phát hiện .
“Quốc Nguyên, em , chúng ngoài dạo một lát ?”
“Thật sự chứ?”
“Thật sự .”
Vân Chi
“Vậy chúng ngoài dạo một lát. Chẳng em thích món khoai lang nướng ở đầu phố , chúng mua nhé?”
Trong nhà ông Chu vẫn đang cãi ầm ĩ, vợ ông Chu kêu lên: “Trong bụng em dâu ông đang mang thai con của ông ? Cô thai thì liên quan gì đến chúng ? Nhà ông quy củ vợ của em trai mang thai chồng bỏ tiền ?”
Ông Chu vẫn cúi đầu như cũ: “Mẹ nếu đưa tiền, bà sẽ nhận đứa con trai nữa, còn gì ?”
Vợ ông Chu thêm gì đó nhưng Chu Xuân Yến nữa , lúc cô cảm thấy dường như mỗi bậc thang chân đều thêm một cái đinh , mỗi bước đều khiến cô đau lòng.
Đi xuống lầu, Chu Xuân Yến thêm vài bước đến cây ngô đồng: “Quốc Nguyên, thấy thế nào về chuyện nhà ông Chu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-373-phao-hoi-trong-truyen-luan-ly-gia-dinh-9.html.]
“Thấy thế nào cái gì, đó là việc của bọn họ, chúng quản .”
“Vốn dĩ ông Chu thể mua nhà riêng cho bản , ai ngờ ông lấy hết tiền mua nhà cho em trai ông . Anh xem, ông Chu chính là chuyên phá hoại hạnh phúc gia đình con cái ? Lấy tiền từ tay đứa con trợ cấp cho một đứa con khác, kẻ phá hoại thì là gì?” Chu Xuân Yến dùng chân đá lá cây ngô đồng rơi mặt đất, giọng thờ ơ.
“Con gái nhà ông Chu chín tuổi , cả nhà vẫn sống trong một căn phòng ký túc xá chật hẹp, khó khăn lắm mới tích cóp đủ tiền mua nhà chồng lấy mất. Ai… Sao lúc ông Chu kết hôn bọn họ mua nhà cho ông phòng cưới, đến lượt em trai ông mua nhà cho nhỉ? Làm thế thì thiên vị quá, đều là con trai, dựa thể xử sự công bằng chứ?”
Hoằng Quốc Nguyên ngốc, mấy câu của Chu Xuân Yến ý gì, đều hiểu hết. Anh nhịn , giải thích cho vài câu: “Dù bà cũng là lớn, kẻ phá hoại gia đình cái gì, thấy sẽ .”
Chu Xuân Yến mỉm , hỏi tiếp: “Quốc Nguyên, xem đều là con ruột, bà thiên vị như nhỉ? Một đứa mua nhà, một đứa chẳng những mua còn đưa hết tiền vất vả tích cóp bao năm, thấy bà cụ đúng ?”
Hoằng Quốc Nguyên thấp giọng : “Dù bà cũng là , nuôi ông Chu trưởng thành cũng dễ dàng gì, thể là đúng đúng.”
“Ừ, ông Chu vất vả nuôi ông trưởng thành đúng là dễ dàng gì, nhưng ông nuôi vợ ông trưởng thành?” Chu Xuân Yến bình tĩnh Hoằng Quốc Nguyên: “Quốc Nguyên, tiền lương của hai cao lắm, kết hôn , nếu hỏi tiền , sẽ cho là cho?”
Hoằng Quốc Nguyên mất hứng, nhíu mày: “Xuân Yến, em gì thế? Hiếu kinh cha việc chúng nên ?”
“ là nên thật.” Chu Xuân Yến hừ một tiếng: “Vậy thì chúng cố gắng việc để hiếu kính cha hai bên mới .”
Hoằng Quốc Nguyên ý của bạn gái, thản nhiên đáp: “Ừ, cha nuôi chúng dễ dàng gì, nên hiếu thảo với bọn họ. Đi nào Xuân Yến, mua khoai lang nướng cho em.”
Hoằng Quốc Nguyên phía , Chu Xuân Yến chậm rãi theo , đang suy nghĩ điều gì. Khoai lang nướng vẫn là hương vị ban đầu, nhưng mà Chu Xuân Yến cảm thấy ngon chút nào.
Quay về tới cửa ký túc xá, củ khoai lang nướng trong tay mới ăn hết gần một nửa vẫn còn dư hơn một nửa nữa. Chu Xuân Yến nhẹ nhàng : “Quốc Nguyên, em về phòng nhé.”
Hoằng Quốc Nguyên: “Ừ, ngày mai chúng gặp .”
Câu nghĩa là ngày mai hẹn cô ngoài.
Chu Xuân Yến gật đầu đồng ý: “Ừ, mai gặp.”
Hiện tại trong phòng ký túc xá chỉ một bạn, mấy còn khả năng ngoài chơi .
Hôm nay bộ nhiều lắm, nhưng Chu Xuân Yến cảm thấy mệt.
Ban ngày ngủ một giấc, buổi tối cô ngủ nữa, đến nửa đêm đột nhiên tiếng thét vang lên, giống như tiếng dã thú ép tới cực hạn: “Có ai ? Có ai ? Vợ tự sát .”