“Mẹ, khi nào chúng  ?”
Lưu Đại Ngân: “Đợi ăn xong cơm trưa.”
“Ăn xong cơm trưa?” Lý Lưu Trụ  tò mò: “Mẹ, chúng    xưởng thêu ở  , cần gì  chờ ăn cơm trưa xong?”
Lưu Đại Ngân  nghẹn bánh bột ngô, trợn mắt khinh bỉ: “Lưu Trụ, cụ ông   xưởng thêu là nhà xưởng giàu  nhất   tỉnh, nhưng chúng   tận mắt  thấy mới tin .”
Lý Lưu Trụ   mấy lời   cho khó hiểu: “Tận mắt  thấy mới tin? Mẹ, lẽ nào chúng  còn   hỏi thẳng công nhân nhà máy?”
Lưu Đại Ngân thở dài thật sâu, rõ ràng  là  tính tình khôn khéo,   sinh  thằng con ngốc như  nhỉ?
Đầu óc thằng con , giống y cha nó, chỉ  cắm đầu   việc,   tính toán  .
Lưu Đại Ngân đành  giải thích cho con trai: “Chúng   hỏi , nhưng chúng   thể xem. Đợi giữa trưa tan , chúng  ở chỗ   xem công nhân xưởng thêu mặc cái gì, mặc như thế nào, chẳng  sẽ  công nhân  thật sự giàu    ?”
Lý Lưu Trụ hỏi tiếp: “Nếu gia đình công nhân  giàu , chắc chắn tiền lương đều bù  chi tiêu trong nhà, ai còn mặc ?”
Lưu Đại Ngân:……
“Cái đầu  của con đúng là…”
Lưu Đại Ngân hận sắt  thành thép : “Chúng   xem một hai công nhân ăn mặc    , mà xem  bộ công nhân. Nếu như  đông ăn mặc  hơn  bên ngoài,  chứng minh nhà xưởng  tiền lương cao, công nhân giàu .”
Cuối cùng Lý Lưu Trụ mới nghĩ thông suốt,  hì hì  ngừng.
Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, Lưu Đại Ngân quyết định  dạo  một vòng.
Lý Lưu Trụ: “Mẹ,    thế?”
Lưu Đại Ngân: “Mẹ  dạo xung quanh một vòng.”
Lý Lưu Trụ: “Con  cùng .”
Lưu Đại Ngân  dọc theo đường quốc lộ,   mục đích, nơi nào nhiều  thì  về nơi đó.
Khu vực xung quanh xưởng thêu  khả năng là khu vực phồn hoa nhất tỉnh thành. Tỉnh ủy cách đó  xa, đối diện tỉnh ủy là một Cung Tiêu Xã  lớn.
Lưu Đại Ngân chậm rãi  Cung Tiêu Xã.
Cung Tiêu Xã  thật sự  lớn, một tòa nhà hai tầng, ăn dùng thứ gì cần đều .
Lưu Đại Ngân lắc lư một vòng, trong lòng   tính toán.
Lưu Đại Ngân   quầy bán kẹo: “Kẹo  bán thế nào?”
Hiện tại khách hàng  nhiều lắm, nhân viên quầy bán kẹo đang  chuyện phiếm với nhân viên bán hàng khác.
Cô  nâng mí mắt lên  lướt qua hai khách hàng  quầy, thấy là hai kẻ “Chân đất”, mở miệng lười biếng đáp: “Nhiều loại  kẹo như , chị  mua loại nào?”
Lưu Đại Ngân chỉ  loại giữa quầy: “Loại bọc bằng giấy trắng .”
Giọng  bán hàng hàm chứa vẻ khinh thường: “Đó là kẹo sữa, năm đồng tiền một cân, hai  mua nổi ?”
Lý Lưu Trụ lập tức trừng mắt quát: “Cô thái độ gì thế?”
“Chính là thái độ ,  mua thì mua,  mua thì biến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-38-ngua-giong-phao-hoi-16.html.]
Lưu Đại Ngân ngăn con trai : “Lưu Trụ, chúng   chấp nhặt với cô .”
“Loại phía , gói giấy vàng thì ?”
“Ba đồng rưỡi một cân.”
“Hàng  cùng, bên trái loại gói giấy vàng?”
“Hai đồng tám một cân.”
“Bên  giấy vàng?”
“Ba đồng hai một cân.”
“Bên trai loại hai đồng tám một cân?”
“Một đồng chín.”
“Trên cùng, màu đen?”
“Đó là chocolate, kẹo nhập khẩu từ nước ngoài, ba mươi mốt đồng một cân.”
……
Lưu Đại Ngân hỏi giá tất cả các loại kẹo một . Người bán hàng  mất kiên nhẫn, mặt chảy dài như cái bơm.
“Hai   mua  ,  mua đừng  đây cản đường.” Người bán hàng liếc mắt khinh bỉ hai : “Bùn dính  đùi  rửa sạch còn học đòi  khác tới mua kẹo, hai  từng ăn kẹo  nào ?”
Lưu Đại Ngân  như   thấy lời châm chọc của cô ,  tủm tỉm : “Mua, đương nhiên là mua ,  mua chúng   đây hỏi  gì. Con gái,   ăn  chua ngoa như , nếu   hỏi giá một lượt,   nên mua loại nào.”
Vô duyên vô cớ  bà già quê mùa gọi là “Con gái”,  bán hàng  khống chế nổi,   nổi giận: “Bà gọi ai là con gái thế?    loại  quê mùa như bà.”
Lưu Đại Ngân thu  nụ , lạnh lùng : “ cũng   con gái mặt lừa mắt chó như cô.”
Người bán hàng là con gái trẻ tuổi, xét về cãi , căn bản   đối thủ của Lưu Đại Ngân.
Cô gái trẻ  mắng mặt lừa mắt chó, đương nhiên  chịu nổi . Từ khi cô   Cung Tiêu Xã  việc tới nay, đa phần khách hàng đều khách sáo với cô , dù  khách hàng  dễ hầu hạ, cũng  giống  phụ nữ đối diện,  há mồm  mắng chửi .
Người bán hàng gần đó thấy đồng nghiệp giận quá  tu tu, vội vàng chạy  hòa giải: “Cái chị , mua đồ thì mua đồ,   mắng cô gái nhỏ    như ?”
Lưu Đại Ngân    đến, rõ ràng là giúp đỡ bên , bà  lập tức lớn tiếng ồn ào: “Này  , cô  chuyện kiểu gì thế,  chọc cô bé   thế nào? Sao hả, cung tiêu xã các cô chỉ cho phép  bán mắng khách hàng,  cho phép khách hàng   một câu ?”
“Cô gái nhỏ  mắng  , cô   , chính là  của . Vậy  cũng ,    bán hàng các cô  đúng  ?”
Động tĩnh nơi   lớn, tất cả khách hàng đều  hấp dẫn qua đây. Người của Cung Tiêu Xã thấy tình hình  , lập tức mời giám đốc tới.
Giám đốc là đàn ông trung niên dáng  thấp bé, chắc  hơn năm mươi, mặc một chiếc áo khoác vải nỉ mới tinh.
Chiếc áo khoác  thật sự quá lớn, khoác   ông  dài đến tận mắt cá chân.
“Giám đốc, ngài tới .”
Lý Lưu Trụ vội kéo góc áo Lưu Đại Ngân: “Mẹ, ông  chính là giám đốc Cung Tiêu Xã.”
Trong giọng Lý Lưu Trụ  chút sợ hãi, giám đốc Cung Tiêu Xã ở huyện thành bọn họ  là nhân vật lớn , ai thấy    nịnh nọt, càng khỏi  tới giám đốc Cung Tiêu Xã tỉnh thành, chức vị còn lớn hơn nữa.
Không   thể bắt  với     nhỉ?
Vân Chi
Lý Lưu Trụ lắc , chắn  mặt  .